Xương Hồng 1: Hương Xuân - Chương 3
Ông lão bảo mau về nhà. Một ông cầm thanh kiếm gỗ đào, vội vã ngoài. Tôi chạy nhanh về nhà, đến cửa đã thấy tiếng vui vẻ trong nhà.
Tôi đang do dự biết nên , thì đột nhiên thấy một tiếng thét thảm thiết từ xa. Đó chính là tiếng của ông lão.
Mấy hòa thượng biết từ xuất hiện, khiêng ông lão khỏi làng, đang đường ngoài. Tay chân ông lão đều kim cương chùy của Phật giáo đâm xuyên, mắt hoa sen đâm mù. Cảnh tượng tàn bạo đó khiến dám mấy hòa thượng .
Lão đạo sĩ khiêng , miệng liên tục la hét: “Con quái vật hói, và các ngươi thù hận gì, tay ác độc thế ?”
Đi một lúc, lão đạo sĩ bỗng chạm một tên hòa thượng, miệng hô lên kinh ngạc: “Không đúng, các ngươi là…”
Chưa kịp xong, vài tên hòa thượng lập tức thay đổi sắc mặt, trực tiếp đánh trán của lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ phun một ngụm máu tươi, còn kêu la gì nữa.
Đến cổng làng, mấy tên hòa thượng như vứt rác, quăng lão đạo sĩ ngoài, ném đống đá.
Tôi hoảng sợ vội vã chạy trong nhà.
Cả ngôi nhà lớn tối om, chẳng thấy gì, chỉ thể thấy tiếng mẹ và đàn ông đang vui vẻ bên .
Tôi cắn chặt răng bước , nghĩ rằng nơi đông lẽ sẽ an hơn.
Vừa bước phòng, tiếng động trong phòng đột nhiên im bặt, chỉ còn thấy tiếng các khớp xương kêu răng rắc.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu , rõ ràng thấy, đàn ông đang ôm mẹ là , đó là một bộ xương hồng nhạt.
Tiếng niệm Phật vang lên khắp làng, đầu như vỡ .
Bộ xương hồng chỉ một cách ngây dại, một lời.
Mãi đến khi ngất , khi tỉnh , mọi thứ bình thường như cũ.
Mẹ giường, , miệng ngậm tẩu thuốc, hút : “Mẹ cũng đã hiểu . Những trong làng , ai là cả. Dù thì con cũng là máu mủ của mẹ. Cha con đã chết, mẹ sẽ chăm sóc con. Chúng sẽ sống dựa thôi.”
Những lời của mẹ làm thể tin nổi, nhưng đột nhiên nhớ những lời cha đã : Mẹ làm vì hận cha.
Về những chuyện giữa họ, biết. Cha và mẹ đều im lặng về những hận thù đó.
Tuy nhiên, suốt bao nhiêu năm qua, dù mẹ trả thù cha thế nào, cha vẫn luôn bám lấy mẹ .
Đương nhiên, cha ở bên, những đàn ông khác cũng dám mang mẹ .
Điều khiến kỳ lạ là, dù mẹ phóng túng, nhưng bà với đàn ông nào khác.
Tôi đã nghĩ lâu mà vẫn hiểu .
Đến tối, mẹ tự tay bếp nấu cơm cho , đó là bữa ăn ngon nhất từng thấy.
Một cái giò heo nguyên vẹn đặt trong bát cơm, mẹ gắp cho một miếng, : “Ăn , con.”
Tôi run rẩy đặt miếng thịt miệng, mẹ chỉ mỉm .
Bữa ăn ăn thoải mái, trong lòng nặng trĩu, biết tình cảm mẹ dành cho thật sự là .
máu mủ tình thâm, vẫn bước đầu hòa giải với mẹ.
Ăn xong cơm, mẹ mới kể về chuyện trong làng.
Chuyện làng chúng từ đến nay đều là điều cấm kỵ, ít dám .
Khi mẹ kể , mới biết bí mật :
Những phụ nữ trong làng đều là kỹ nữ. Cách làng chúng vài trăm dặm, một thị trấn, là nơi buôn bán tấp nập.
Ở đó một thanh lâu, những phụ nữ trong đó kiếm nhiều tiền.
với sự thay đổi của thời cuộc, chiến tranh nổ , giặc cướp khắp nơi, buôn bán thanh lâu cũng ngày càng khó khăn.
Sau , họ còn làm nghề nữa, những kỹ nữ trong thanh lâu đã bỏ một khoản tiền lớn để tìm một thông tin: Cách đó vài trăm dặm một làng tên là Hợp Hoan, trong làng một pho tượng Phật bằng vàng.
Nếu lấy pho tượng Phật vàng đó, những phụ nữ sẽ bao giờ lo đến cái ăn cái mặc.
Vì , những kỹ nữ đã kết bạn tới làng Hợp Hoan, và kết hôn với trong làng.
Tuy nhiên, suốt bao nhiêu năm qua, chẳng ai thấy pho tượng Phật vàng cả.
Ngược , những kỹ nữ bắt đầu mất kiên nhẫn.
Làng Hợp Hoan vốn chỉ là tên của một ngôi làng, bây giờ cũng thể là đúng với tên gọi.
Mẹ nắm lấy tay , : “Con thật sự biết pho tượng Phật vàng ở ? Con , chúng sẽ rời khỏi nơi bẩn thỉu .”
Tôi lắc đầu.
Mẹ ép nữa, nhưng mạnh dạn hỏi về bộ xương hồng nhạt mà thấy hôm qua.
Mẹ lắc đầu, biết gì về bộ xương hồng nhạt đó.
Ngược , bà lấy một túi tiền và với …
“Đây là những gì hôm qua thương nhân đã đưa cho mẹ. Lũ đàn ông trong làng đều đã chết sạch. Sau khi hội ý một lúc, các dì trong làng quyết định nghề cũ. Dù thì làng vẫn chút giao thương với khách, đến lúc đó sẽ kiếm tiền từ những khách , cũng đủ sống .”
Khi định về phòng của , mẹ bỗng gọi .
“Con , mẹ chuyện thật lòng với con. Con thật sự biết chuyện về Phật vàng ?”
Tôi lắc đầu. Mẹ nghiến răng, cắn chặt môi, trực tiếp : “Thôi , mẹ cũng kể cho con biết chuyện . Con biết lũ đàn ông trong làng chết thế nào ?”
Nói mẹ bắt đầu kể…
“Những nơi như thanh lâu, chốn phong trần đều là của phụ nữ. Những sống lâu trong làng cũng đều cách riêng của họ. Mẹ cho con , trong cái thanh lâu của chúng , một thứ thuốc gọi là Xuân Tuyên Tán. Xuân Tuyên Tán màu mùi, trộn trong thức ăn, ăn sẽ nóng bức khó chịu. Nếu liều lượng thấp, nó chỉ như một loại thuốc kích dục, gây hại gì. nếu liều lượng tăng lên, nó sẽ trở thành độc dược thể giải . Lũ đàn ông vì thế mà ham điên cuồng, tìm cách xả mới đỡ cơn đau. Cứ thế cho đến khi họ kiệt sức, thân xác trở thành xác chết khô.”
Mẹ , hút điếu thuốc: “Cả lũ đàn ông trong làng chết như đấy. Chúng nó đốt cháy trong cơn dâm dục, còn đáng ghê tởm hơn cả thú vật.”
Tôi mẹ ngây và hỏi: “Sao giết họ?”
Mẹ liếc một cái, trả lời: “Con nghĩ , một đám phụ nữ như chúng thể đánh đàn ông ? Khi tin tức về Phật vàng lan , bọn đàn ông đã còn giá trị nữa . Thà giết họ , để tránh việc chúng nó cướp Phật vàng, bằng chúng tự giải quyết lẫn .”
Câu của mẹ làm sững sờ. Tôi bao giờ nghĩ đến việc một phụ nữ tàn nhẫn đến . Người chồng sống chung bao nhiêu năm, mẹ thể giết ngay mà hề ngần ngại.
Lúc bỗng nhận một điều, trong làng , là đứa con duy nhất. Có thể những phụ nữ khác đã chuẩn sẵn sàng để giết chồng từ lâu .
Quả nhiên, những phụ nữ đó chẳng tình nghĩa gì.
Tôi hỏi mẹ một câu cuối cùng: “Xuân Tuyên Tán, là thứ tuyết hồng ?”
Mẹ ngẩn một lúc: “Tuyết hồng? Mẹ chắc chắn là thấy gì gọi là tuyết hồng.”
Lúc hiểu , thứ tuyết hồng đó chỉ trong mắt mà thôi.
Nửa đêm, tiếng tụng kinh lạnh lẽo vang lên. Tôi thức dậy thì thấy mẹ đã mơ màng bước ngoài làng.
Tôi theo các dì trong làng, và thấy một ngôi chùa xuất hiện mắt. Ngôi chùa như từ lòng đất mọc lên , ban đầu là một tòa tháp trắng sáng, dần dần rơi tàn tạ, như ngọn nến yếu ớt, ánh sáng lụi tắt. Cuối cùng, ngôi chùa trở thành một nơi hoang tàn, mái vòm rêu mốc, tượng Phật trở nên dữ tợn và khủng khiếp.
Một giọng vang lên bên tai : “Kim Cương Giận.”
Tôi , thấy ông lão đạo sĩ gần chết, ông đưa tay chỉ về phía ngôi chùa.
“Chỗ … đại hung… chạy nhanh .”
Vừa xong, ông lão đạo sĩ liền tắt thở.