Xuân Nhật Lai Mộng - Chương 2
06
Từ giấc mộng đó, hoảng loạn suốt một thời gian dài.
Không thể tin .
Ta mộng xuân.
Mà đối tượng là… Bùi Tịch.
Là Bùi Tịch hiểu phong hoa tuyết nguyệt, màng tình ái đó!
Ta thật sự nên thành thân .
Không nhịn liền đến mặt cô mẫu ngầm ám chỉ đôi chút.
Cô mẫu nửa mắng biết hổ, nửa trấn an yên tâm. Bà kế hoạch của , nhất định sẽ phụ kỳ vọng của phụ thân.
Ta lòng trở về tiếp tục làm biếng.
Chỉ một chuyện là cho lắm.
Mỗi ngày tự tay làm điểm tâm, đích thân mang đến cho Bùi Tịch.
nghĩ cũng chẳng tệ đến thế.
Ta sai Tiểu Đào dò la.
Hóa mấy món điểm tâm đều thị vệ của Bùi Tịch xử lý. Hắn căn bản hề đụng tới.
Thế nên mỗi ngày cứ như điểm danh, chỉ việc giao hộp thức ăn cho thị vệ là xong,
ngay cả mặt cũng cần gặp.
hôm nay chuyện ngoài ý .
Bùi Tịch đang từ thư phòng .
Hắn trông thấy , khựng một chút.
Ánh mắt dần dần hạ xuống, cuối cùng dừng ở… môi .
Ta xách hộp điểm tâm, mỉm nhã nhặn với .
“Thế tử, hôm nay làm món bánh hoa quế mà ngài thích nhất.”
Ai biết thích gì chứ. Dù cũng ăn.
Quả nhiên, chẳng mảy may quan tâm tới bánh hoa quế, giọng lạnh lùng hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Trong lòng âm thầm mắng: Con cưng của trời, thiên tư thông tuệ cái quái gì.
Nhớ tên còn nổi.
mặt vẫn tươi như hoa:
“Ta là cháu gái nhà nhị phu nhân phủ Quốc công, họ Giang.”
“Họ tên.”
Ta chớp chớp mắt, đối diện ánh soi mói của .
“Giang Dao.”
Ánh mắt Bùi Tịch bỗng trở nên kỳ lạ. Tựa hồ kinh ngạc, hoang mang, chẳng hiểu chuyện gì.
Đôi mắt nay luôn lạnh lẽo vô tình , mà giờ phức tạp đến thế.
Ta trong lòng lật trắng mắt một cái.
07
Cô mẫu nhận thư của phụ thân.
Nói là biến, chuyện hôn sự của nhanh chóng định đoạt.
Bà chọn một bộ váy dài màu vàng nhạt:
“Vốn định từ từ tiến hành theo kế hoạch, nhưng giờ đợi nữa . Vậy thì cần che giấu nữa, nếu gặp thích kiểu dung mạo và vóc dáng của con, thì còn gì bằng.”
Nói xong, bà liền một tay rút luôn đai ngực của .
Ta cảm thấy dễ thở hẳn.
Cô mẫu chỉ huy hai nha tới vò tới vò lui, kỳ cọ chà rửa một trận.
Rồi ngẩng đầu .
Trong gương đồng, con gái với tóc đen da trắng, khuôn mặt hình quả hạnh, má đào môi hồng, như hải đường ngấm nắng, tựa lê hoa đẫm lệ.
Xinh lộng lẫy đến mức thể ví bằng lời.
Chỉ điều…
Trước ngực tròn đầy, vươn cao rõ ràng. Mà eo thì thon, lưng mảnh, thế nào cũng thấy khó coi.
Thật chướng mắt.
Ta bắt đầu thấy tự ti, định mở miệng, đã cô mẫu kéo khỏi viện.
Một đường thẳng tới cổng phủ.
Vừa vặn trông thấy Bùi Tịch đang bậc thềm.
Hắn liếc một cái, nhàn nhạt hỏi thăm cô mẫu: “Nhị thẩm ngoài ?”
Cô mẫu mừng rỡ đến mức mặt nhăn như cúc:
“Nghiễn ca nhi về . Hôm nay rảnh, một chuyến tới chùa Thanh Vân.”
Bùi Tịch khẽ gật đầu, tránh sang bên nhường đường.
Lên xe ngựa , cô mẫu vẫn còn lẩm bẩm:
“Hôm nay thật kỳ lạ, nó quan tâm đến nữa. Quả nhiên là trong nhà thân thiết .”
Ta chẳng tâm trạng bà lảm nhảm.
Hai tay ôm lấy ngực, mặt mày u sầu:
“Cô mẫu, là buộc … Vừa mệt, chút nào cả.”
Bà trợn mắt, một cái tát đánh bay tay :
“Buộc gì mà buộc! Dù cũng cho tương lai phu quân ngươi rõ!”
Ta trợn tròn mắt ngơ ngác.
Cô mẫu gật gù: “Ừ, hôm nay đưa ngươi xem mặt.”
Không chứ?
Sớm để chuẩn một chút chứ!
Thật khiến tức đến nghẹn họng!
Đến hậu viện chùa, cô mẫu đè xuống bên bàn đá.
“Con cứ đây, đợi xem mặt xong, sẽ tới đón.”
Ta: “???”
“Ta xem kiểu gì?”
“Hắn con là .”
Thật là… còn gì để .
Cô mẫu vỗ cái tay đang che ngực của một cái.
“Giấu đầu hở đuôi!”
Ta chán đến mức bắt đầu đếm kiến mặt bàn đá.
“Giang tiểu thư.”
Tiếng gọi từ lưng khiến giật nảy .
Quay đầu liền thấy một nam tử mặt.
Trắng y dài áo, văn nhã lễ độ.
“Tại hạ Thẩm Dục, thất lễ .”
Hắn khẽ mỉm , cúi thi lễ với .
Ta dậy đáp lễ, nghi hoặc .
Hắn đỏ mặt, giọng nhẹ nhàng:
“Ta nghĩ, Giang tiểu thư cũng nên kỹ một chút.”
Ta bỗng hiểu .
Thì là đối tượng xem mặt hôm nay.
Hắn hẳn là ý .
Ta cũng đỏ mặt.
Mím môi khẽ: “Thẩm công tử, chào ngài.”
Ánh mắt cô mẫu, quả thật tệ.
08
Thẩm Dục là kinh thành, là cử nhân tiền đồ rộng mở.
Chỉ là trong nhà chỉ còn mẹ góa, điều kiện dư dả.
thì giàu mà.
Phải là: ngoài tiền , chẳng gì cả.
Cô mẫu vốn trông mong gì nhiều.
Không ngờ vô cùng hài lòng với .
Ta nghĩ đến dáng vẻ ôn hòa, giữ lễ của , cũng cảm thấy tệ.
Cô mẫu hào hứng thư về cho phụ thân, bàn chuyện định hôn.
Đại sự sắp định, tâm trạng cũng phơi phới hẳn lên.
Ngay cả việc mang điểm tâm đến cho Bùi Tịch cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chỉ là…
Lại một lần nữa, vô duyên vô cớ gặp .
Bùi Tịch thẳng tắp cửa, nhướng mày, dường như còn khẩy một tiếng.
Ta sững , cứ ngỡ nhầm.
Hắn nghiêng :
“Vào . Mang theo điểm tâm của cô nương.”
“!!!”
Trong đầu lập tức vang lên hồi chuông báo động.
Ta ôm chặt hộp đồ ăn, kiên quyết từ chối:
“Ta sợ quấy rầy thế tử.”
Lần chắc chắn lầm.
Khóe môi Bùi Tịch cong lên một nụ :
“Không mỗi ngày đều làm điểm tâm thích nhất ? Giang cô nương vất vả .”
Ánh mắt lướt qua hộp đồ ăn trong tay , nhàn nhạt tiếp:
“Ta mới tặng một vò rượu ngọt, phối với điểm tâm của Giang cô nương, hẳn là hợp vị.”
Ta kinh hãi lùi hai bước:
“Không cần cần , đều là đồ ngọt, ăn sẽ ngấy lắm!”
Bùi Tịch ba bước gộp thành hai, tiến đến mặt, nhận lấy hộp đồ ăn từ tay .
Ta cuống quýt đưa tay giành .
Hắn theo phản xạ giơ tay lên cao.
Không ngờ va lồng ngực rắn chắc của .
Từ hôm đó đến nay, còn buộc ngực nữa.
Cú va thật sự nhẹ.
Phần mềm mại ngực lập tức ép biến dạng.
Mũi và môi đều đau.
Bùi Tịch khựng , lùi một bước, ánh mắt kìm mà rơi xuống thấp.
Ta nước mắt lưng tròng, ôm lấy mũi đau rát mà kêu rên.
Bùi Tịch mím môi.
Người đàn ông xưa nay điềm tĩnh, hiếm khi đỏ cả vành tai.
“… Xin .”
Ta nhân cơ hội giật hộp đồ ăn, ôm lấy mà bỏ chạy.
09
Ban ngày còn tranh giành hộp điểm tâm.
Đêm đến, mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Lần , là trong một tân phòng lộng lẫy.
Ta đang quỳ giường, mặc nội y đỏ thẫm, màu trắng bên trong thấp thoáng rõ ràng.
Ta thẹn thùng ngẩng mắt lên.
Người đàn ông kịp dời mắt , ánh chạm .
Bùi Tịch!
Ánh mắt rũ xuống, đầu ngón tay mang vết chai khẽ đặt lên má , từng chút từng chút vuốt xuống .
Ta theo bản năng lùi một chút.
Hắn cúi sát hơn vài phần, một tay ôm lấy , một tay chậm rãi cởi nội y.
Hơi lạnh tràn đến.
Ta theo bản năng rúc lòng .
Ngón tay lần đến dải lụa mảnh buộc áo, bình thản :
“Cởi .”
Ta hổ lúng túng, mím môi gì.
Bùi Tịch cũng vội, chỉ yên lặng .
Giằng co một hồi, buông , nhàn nhạt :
“Ngươi viên phòng, thì thôi.”
Làm gì ai tân hôn mà viên phòng?
Ta vội vã túm lấy tay , hấp tấp :
“Ta cởi.”
Lại cúi đầu ngượng ngùng:
“Chỉ là… .”
Bùi Tịch bình tĩnh :
“Không . Nàng và đã là phu thê.”
Ta hít sâu một , nghiêng tránh ánh thẳng tắp của .
Đưa tay, tháo dải lụa bên hông.
Trước ngực lập tức mát lạnh.
Gắng gượng đè nén nỗi hổ dâng trào, nhắm chặt mắt .
Không khí tĩnh lặng.
Một lúc lâu , bàn tay Bùi Tịch vươn lên…
Ta run rẩy kìm nén, cắn môi chịu đựng tủi thân.
Nghe thấy giọng khàn khàn của Bùi Tịch vang lên bên tai:
“Không hề . Rất . Phu quân thích.”
Giữa cơn mê tình rối loạn, Bùi Tịch khẽ thì thầm bên tai bằng giọng khản đặc:
“Dao Dao, phu quân thật sự … ăn sạch nàng.”
Cả đầu tê rần.
Trong cơn chấn động tột độ, giật tỉnh giấc.
Ta chậm rãi đặt tay lên ngực.
Không cả, cả…
lần , thể bình tâm nổi nữa.