Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Xuân Nhật Lai Mộng - Chương 1

  1. Nhà
  2. Xuân Nhật Lai Mộng
  3. Chương 1
Chương sau

01

Phủ Định Quốc công mở yến tiệc.

Cô mẫu dặn dò: Kinh thành nhiều nam tử , nhất định tránh xa Bùi Tịch.

Bùi Tịch, trưởng tử Phó gia, là thế tử danh chấn kinh thành của phủ Định Quốc công, mẫu thân là trưởng công chúa – tỷ tỷ của Hoàng Thượng, dung mạo tuấn mỹ ai sánh kịp, thân phận cao quý vô song, là tình lang trong mộng của vô số khuê nữ trong kinh thành.

Còn , khác biệt như mây với bùn.

Ta vô cùng đồng tình với điều đó.

Ta bó chặt ngực hết vòng sang vòng khác, khoác lên một bộ váy nhạt màu.

Vậy mà cô mẫu vẫn ý.

Người thời nay chuộng dung nhan thanh đạm, nữ tử lấy yếu đuối và nhã nhặn làm chuẩn mực.

Còn , dung nhan rực rỡ yêu kiều, dáng dấp đầy đặn uyển chuyển, thân toát lên một loại mê hoặc khó thành lời.

Cô mẫu lau son môi , tháo trâm vòng trong tóc, mới gật đầu.

“Cũng nhạt ba phần .”

Ta bước chậm rãi, theo một nhóm quý nữ.

Uống trà gảy đàn, mỉm .

Ngắm hoa làm thơ, mỉm .

Nếu gì bất ngờ, một ngày đoan trang yên tĩnh sắp kết thúc.

Mọi chậm rãi bước đến vườn hoa, bất chợt dừng .

Ai nấy đều giơ quạt che mặt, thẹn thùng nhẹ.

Ta cúi đầu bước tiếp, vẫn mỉm .

Không ngờ vạt váy quý nữ phía dẫm , lỏng .

Cả lảo đảo ngã nhào về phía .

May mắn thay, mặt hiện lên một bóng áo đen huyền.

Ta theo bản năng đưa tay níu lấy phía .

Không may là, né sang một bên.

Trong tiếng hô khe khẽ, ngã nhào vườn hoa, mùi bùn đất xộc mũi.

Muốn , chẳng dậy nữa.

Vài vị quý nữ bụng ngại bùn đất, luống cuống chạy đến đỡ dậy.

Ta cúi gằm mặt, chẳng còn nổi.

Tiếng chào hỏi vang lên: “Bái kiến Thế tử.”

Ta đảo mắt, lén sang.

Bóng áo đen đã xoay rời trong chớp mắt.

Cao quý, lạnh lùng.

Chính là Bùi Tịch – mà cô mẫu dặn tránh xa.

Quả nhiên, cô mẫu lo quá .

02

Chuyện khỏi cửa,

Mà chuyện thì ngày hôm đã truyền khắp kinh thành.

Nói rằng: Người họ hàng xa từ nhánh hai phủ Quốc công – một con hồ ly tinh đến để bòn rút của cải – dụ dỗ thế tử Phó mà thất bại.

Trong lòng tức chết.

Ai là kẻ đến bòn rút chứ?

Phụ thân đã bỏ một nửa gia sản, nhờ cậy cô mẫu tìm cho một mối hôn sự.

Nhị lão gia phủ Quốc công chỉ là kẻ rỗi rãi giữ chức nhàn.

Nhánh hai ăn mặc dùng đồ, hễ là thứ đắt đỏ một chút, chẳng đều do phụ thân đưa tới ?

Cô mẫu sốt ruột đến mức .

“Ngươi xem, bảo ngươi tránh xa , chui lòng hả?
Chuyện mà để Trưởng công chúa biết, thì còn mặt mũi nào nữa?”

Ai mà chui lòng chứ?

Hắn là vườn hoa ?

“Ta đến gấu áo còn chạm !”

Ta cụp mắt xuống ngực , ngã giận, càng đau hơn!

Cô mẫu đòi dẫn xin . Nhớ tới bóng lưng lạnh lùng vô tình của Bùi Tịch, thấy chột .

“Cô mẫu, là… về Lâm An ?”

“Ngươi đừng hồ đồ nữa! Bị thứ bẩn thỉu để mắt tới, phụ thân ngươi làm bảo vệ ngươi?

Dù thế nào nữa, cũng định hôn sự ở kinh thành.”

Cô mẫu đặt chén trà xuống, thở dài:

“Chúng xuất thân thương nhân, gả cao vốn đã chẳng dễ dàng gì.”

Rồi bà vuốt tóc mai, khẽ mỉm ngượng ngùng:

“Năm xưa nếu lão gia gặp đã yêu, làm thể gả phủ Quốc công?”

Ta cúi đầu, liên tục gật gù.

Tuy là gặp đã yêu, nhưng tổ phụ cũng bỏ một nửa gia sản làm của hồi môn cho cô mẫu.

Phải biết, tổ phụ là phú thương giàu nhất Lâm An.

Cô mẫu , đưa tay đỡ trán, thở dài:

“Còn ngươi thì… dung mạo chẳng lòng . Ta chỉ mong tìm một nhà trong sạch cho ngươi, để lão gia giúp đỡ, sống yên ở kinh thành một đời, thế cũng đã là phúc lớn.”

03

Ta thật sự biết xin vì chuyện gì.

Trưởng công chúa trông cũng phần mờ mịt.

Cô mẫu bắt đầu kể từ khi kinh, từng chuyện một.
Nói đến đoạn ngã sấp mặt trong vườn hoa, kéo theo đủ lời đồn khắp kinh thành.

Ta đỏ mặt, ấp a ấp úng gật đầu.

Tay bỗng ai đó nắm lấy.

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, bất ngờ va một đôi mắt đầy ý .

Trưởng công chúa khác hẳn tưởng tượng của .

Nàng cực kỳ thân thiện.

“Ta thấy Giang cô nương đây . Những lời đồn đó, sẽ để Nghiễn ca nhi xử lý.
Không thể để danh tiếng của Giang cô nương vấy bẩn vô cớ như .”

Ta sững sờ.

Cô mẫu cũng ngây .

Nói năng cũng lắp bắp: “Ngài… ngài trách Dao nhi ?”

Trưởng công chúa xoa tay , như nhào bột , lắc đầu:

“Phải trách thì cũng nên trách Nghiễn ca nhi.
Đều là một nhà, chăm nom , còn để liên lụy đến thanh danh của Dao nhi.”

Cô mẫu đến mức méo cả miệng: “Phải , một nhà!”

Trưởng công chúa hỏi thường ngày làm gì.

Cô mẫu thao thao bất tuyệt:

“Dao nhi nhà chúng thích sách. ‘Nữ giới’, ‘Nữ huấn’ đều đã . Thêu thùa cực giỏi, còn làm điểm tâm ngon tuyệt.”

Ta trừng mắt cô mẫu bịa chuyện thành thần, trong lòng lật ba cái mắt trắng.

Những thứ bà , biết lấy một cái nào!

Leo tường, cưỡi ngựa, bắn tên thì cái gì cũng giỏi!

Mẫu thân mất sớm, phụ thân bận rộn làm ăn, đến lúc ông nhận thì đã thành y hệt nam nhi.

Ta cố nhịn, nhịn nữa.

Nhịn nổi, liền lật trắng mắt một cái tại chỗ.

Vừa khéo, chạm mắt với Trưởng công chúa.

Ta hổ đến mức tai cũng đỏ bừng.

Trưởng công chúa che miệng :

“Thật đúng lúc! Nghiễn ca nhi thích điểm tâm nhất, mà bà vú giỏi việc trong phủ dạo tiện. Hay là phiền Dao nhi mỗi ngày làm một ít mang tới cho nó nhé?”

Cô mẫu im bặt.

Bà chột liếc , nặng nề gật đầu:

“Chủ ý … lắm…”

Trưởng công chúa vỗ nhẹ tay :

“Thế thì , đều là một nhà cả.”

Mãi đến khi viện, cô mẫu vẫn đang lầm bầm:

“Ta chỉ khách sáo một câu, thành thật bắt ngươi làm ?”

Ta ngửa mặt trời, vô ngữ:

“Cô mẫu, trời con trâu đang bay kìa.”

Bà lờ .

Bất chợt vỗ tay một cái, như khai sáng:

“Ta hiểu ! Nghiễn ca nhi là giữ lễ, trong sạch nhất. Người thích nhất định là loại tiểu thư đoan trang, cao quý. Trưởng công chúa làm là để ngươi thường xuyên qua mặt , để càng thêm chán ghét ngươi, cắt đứt tâm tư ngươi.”

Ta thì tâm tư gì với .

“Cô mẫu, bảo làm điểm tâm.”

“Khoan đã! Ai làm?”

Bà trợn tròn mắt, thể tin nổi.

“Tiểu Đào. Tay nghề của nàng ngon.”

“Con tự tay làm!”

Ta xòe tay, tỏ bất lực:

“Ta căn bản biết làm.”

“Nhà họ Giang gia huấn: gian dối!”

“….”

04

Trời chạng vạng, gió chiều lành lạnh.

Ta xách một hộp bánh hoa quế, thong dong thẳng một mạch, gặp trở ngại nào.

Gõ cửa thư phòng của Bùi Tịch.

Cửa mở , hiện lên gương mặt tuấn tú nhưng tái nhợt.

Là Bùi Tịch.

Hắn vẫn khoác áo đen tuyền, trông lạnh lùng và bạc tình như cũ.

Sắc mặt chẳng dễ chịu gì, lạnh giọng hỏi:

“Có việc gì?”

Ta đè nén nỗi sợ trong lòng, duyên dáng thi lễ:

“Tham kiến thế tử.”

“Ta là… cháu gái của nhị phu nhân Giang thị.”

Giờ thì cả kinh thành đều đang đồn đãi về chúng .

Hẳn là biết là ai.

Bùi Tịch nhíu mày, hừ một tiếng, giọng rõ ràng mất kiên nhẫn:

“Có chuyện gì?”

Ta đưa hộp đồ ăn lên, để lộ đầu ngón tay phỏng đỏ:

“Trưởng công chúa , những ngày để mang điểm tâm đến cho ngài.”

“Không cần.”

Hắn lạnh giọng từ chối.

Không ngoài dự đoán.

Ta đặt hộp bánh xuống, ngoan ngoãn hành lễ:

“Trưởng công chúa lệnh, thể làm trái. Thế tử bận việc, xin cáo lui.”

Rồi xoay rời .

05

Bất kể trưởng công chúa dụng ý gì nữa.

Với kiểu như Bùi Tịch – lạnh lùng, xa cách, dính bụi trần – tuyệt đối sẽ dây dưa gì với .

Hắn đã từ chối, thì dễ xử .

Ta mãn nguyện mà ngủ.

Không ngờ mơ.

Trong mộng, dường như đang ở trong một tòa lương đình.

Toàn thân nóng bừng, mềm nhũn dựa một nam nhân.

Hắn nhúc nhích.

Hương lạnh nhàn nhạt cực kỳ hấp dẫn .

Ta tự chủ mà quấn lấy cổ .

Từng âm thanh yếu ớt, nũng nịu bật khỏi môi:

“Ưm… khó chịu quá…”

Nam nhân chỉ yên lặng .

Ta đằng chân lân đằng đầu, bò cả lên đùi .

Khó chịu mà đẩy nhẹ eo một cái:

“Miếng ngọc , ghét quá …”

Cổ tay giữ chặt.

“Xuống .”

Giọng lạnh lùng … quen quen.

khó chịu quá, thèm để ý.

Cả dán sát .

Lúc môi lỡ chạm qua yết hầu của .

Nam nhân dường như chịu nổi nữa.

Đột ngột ôm lòng, giọng trầm khàn:

“Muốn dễ chịu ?”

Ta tủi thân vô cùng, liên tục gật đầu:

“Ưm… …”

Hắn im lặng một lúc, :

“Hôn .”

Ta còn tỉnh táo, lẩm bẩm:

“Hử?”

“Hôn .”

Nam nhân chăm chú , dụ dỗ một cách trắng trợn:

“Nàng sẽ thấy dễ chịu.”

Trước mắt như phủ một lớp sương mù, rõ mặt .

Chỉ lờ mờ thấy đường nét tuấn tú mà tái nhợt .

Có chút quen thuộc, nhưng vẫn nghĩ là ai.

Ta vòng tay qua cổ , đưa môi đến gần.

Vừa chạm liền tách .

Lạnh lạnh, thật dễ chịu.

vẫn đủ.

Ta bật :

“Ta… vẫn còn khó chịu…”

Nam nhân khẽ “ừ” một tiếng, bóp cằm , cúi đầu hôn xuống.

Hắn dễ dàng tiến khoang miệng .

Môi lưỡi dây dưa, thở cướp đoạt.

Ta thở nổi, tay yếu ớt đẩy .

ôm chặt hơn.

“Mị… Mị Dao …”

Trong tiếng thì thầm triền miên , đầu óc bỗng trở nên tỉnh táo.

Mắt mở to, rõ mặt.

Bùi Tịch!

Ta “A!” lên một tiếng thét chói tai.

Giật tỉnh dậy.

Trái tim đập loạn như trống trận.

Chắc là do… trời sang xuân .

Những quyển thoại bản lén năm xưa… bắt đầu gây họa .

Ta từ từ đặt tay lên ngực, trấn an bản thân:

Không cả… cả…

Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện