Phiên Toà Tội Ác - Chương 4
8
Tôi trả tự do ngay tại toà, ba nhà Đường Tiểu Lê trách móc:
“Đồ dâm đãng già, bôi tro trát trấu hết cả! Rốt cuộc chẳng gì, đáng đời ông chết quách cho !”
“Ba mẹ đừng cãi nữa, con theo đến đây còn tưởng xử xong con sẽ nổi tiếng cơ, giờ thì chắc dám ló mặt đường luôn!”
“Tất cả là do mẹ, nghĩ cái trò ngu ngốc !”
Thẩm phán lên tiếng chặn mớ hỗn loạn đó:
“Theo quy định của Toà xét xử công khai dân, nguyên đơn vu khống cáo, lừa dối công chúng, gây lãng phí tài nguyên nghiêm trọng. Khi tỷ lệ phiếu xử tử cáo từ hơn 80% giảm xuống 10%, toà sẽ chấp thuận mọi yêu cầu của cáo đối với nguyên đơn.”
Cả ba chết lặng:
“Chỉ vì định tội mà nguyên đơn cũng trừng phạt ?”
“Tôi từng thấy nguyên đơn phạt bao giờ!”
Thẩm phán vẫn nghiêm nghị:
“Bởi vì Lâm Viện Viện là cáo đầu tiên thắng kiện, kéo tỷ lệ phiếu xử tử xuống 10%.”
Tôi mỉm :
“Cảm ơn vì các đã dốc sức đẩy phiếu xử tử lên hơn 80% nhé! Chỉ khi vượt 80% lật ngược, mới quyền trừng phạt các .”
Bình luận dậy sóng:
“Không biết chị gái rộng lượng tha cho họ nhỉ?”
“Tha? Nhìn Lâm Viện Viện , giống rộng lượng lắm ?”
“Lấy ân báo oán, thì lấy gì để báo ân?”
“Chị , nếu chị tha thứ thì khác nào tát mặt bọn – những đã xe bỏ phiếu ủng hộ chị?”
“Bị cáo đầu tiên thắng kiện trong lịch sử tòa livestream dân, thả hoa!”
Tôi màn hình bình luận, trong lòng đã quyết định.
Đường Tiểu Lê gọi:
“Viện Viện, mẹ là mẹ con mà… Mẹ mê nhất thời thôi, con sẽ giận mẹ đúng ? Sau mẹ sẽ yêu thương con thật lòng… Cho mẹ một cơ hội chuộc , ?”
Tôi yêu cầu lấy mạng sống của bà . Dù bà quỳ xuống cầu xin, cũng đổi ý.
Tôi lấy nhan sắc của Trần Lộ – yêu cầu cô tự hủy dung và vĩnh viễn phẫu thuật khôi phục. Đó là thứ cô quý nhất.
Về Trần Đường Vũ, yêu cầu hình phạt nặng nhất thuộc quyền quyết định của .
Ông cam tâm:
“Tôi làm gì cả! Tôi chỉ… chỉ đụng chạm một chút thôi! Tôi là công dân , thể tù! Cho tù, sẽ sống nốt đời trong đó cũng !”
chẳng ai ông . Ông trả giá cho hành vi bẩn thỉu của , mang tiếng nhơ mãi mãi.
Trước khi chết, Đường Tiểu Lê khai : chính bà đã đưa một phần tư giá trị tài sản của để mua chuộc Lâm Kiến làm chứng giả, vì tưởng đây là tòa thường, thể lấy việc đầu thú làm tình tiết giảm nhẹ.
Tôi :
“Bà đưa xét xử dân vì bà biết chỉ cần kết tội, chắc chắn chết. Mà giờ bà đến công lao? Tòa khái niệm công lao bao giờ ?”
Toà tìm đến Lâm Kiến, ông chối đến cùng, những gì ông khai là thật.
Tôi lập tức xin trích xuất ký ức.
Ký ức cho thấy: Đường Tiểu Lê liên hệ với ông , hứa chia cho ông một phần tư giá trị của để làm chứng giả, dựng chuyện tự đưa tiền.
Đó là cú chạm đến vùng cấm của tòa án dân: Nhân chứng liên hệ gì với nguyên đơn cáo.
Quyền trừng phạt vẫn thuộc về . Tôi lấy bộ số tiền từng đưa để trả nợ cờ bạc cho ông và yêu cầu tòa cắt bộ ngón tay của ông.
Một con bạc tay, gánh món nợ khổng lồ, giờ chẳng khác gì con chuột chết cống, cùng số phận với Trần Đường Vũ và Trần Lộ.
Trần Lộ nức nở, van xin :
“Chị Viện Viện, em trực tiếp kiện chị mà, chị cũng buông tha cho em?”
Tôi :
“Phải, em đâm đơn kiện, nhưng ai là xúi họ đưa lên phiên xét xử ?”
Trần Lộ run cầm cập:
“Chúng là chị em cùng mẹ sinh mà… Chị tha cho em ? Em biết em sai , thực sự biết sai … Em chỉ ba sống thêm vài ngày thôi. Sau khi việc kinh doanh thất bại, nhà em thực sự đủ tiền chữa bệnh cho ba. Em chỉ chị bỏ tiền , em định lấy mạng chị… Em chỉ… ghen tị vì chị giỏi hơn em thôi…”
Tôi mỉm , vỗ nhẹ lên gương mặt đã mất sạch thần sắc của cô :
“Chị cũng lấy mạng em, chị chỉ lấy gương mặt em thôi mà.”
Tôi bước khỏi toà án, trợ lý tiến báo cáo:
“Giám đốc Lâm, phiên xét xử lần , công nghệ trích xuất ký ức của chúng đã chính thức mở đường thị trường. Hiện đã nhiều công ty lớn hợp tác với chúng . Chúc mừng chị, sắp thăng chức và tăng lương nữa !”
9
Tôi ép Trần Lộ và cha cô sống chung với Lâm Kiến.
Lâm Kiến khi biết chính Trần Lộ là đề xuất đưa tòa án xét xử dân, liền trút giận lên cô :
“Giờ tao còn ngó tới mày là phúc của mày đấy, đừng biết điều!”
Trần Đường Vũ khi thiến, tính tình thay đổi , ngay cả con gái ruột cũng mặc kệ. Ông chỉ lạnh lùng Lâm Kiến bắt nạt Trần Lộ, còn mỉa mai thêm:
“Nếu mày nghĩ cái trò ngu đó, thì tụi tao nông nỗi ?”
Nếu cáo kết tội, tòa sẽ ủng hộ mọi yêu cầu từ phía nguyên đơn.
Ba họ, cứ thế mà chết chung.
Khi tin , đang dạo phố.
Đột nhiên một blogger tới, giơ máy dí sát mặt :
“Các bé ơi, xem tớ bắt gặp ai ! Là cáo đầu tiên thắng kiện trong tòa xét xử dân đó nha! Chính là chị Viện Viện!”
Chưa đợi trả lời, câu hỏi đã tuôn :
“Chị Viện, hồi đó lúc Trần Đường Vũ làm , chị từng dao động ?”
Tôi tháo kính râm xuống, thẳng ống kính:
“Các bạn nữ, nếu các bạn từng tổn thương, xúc phạm, hãy nhớ một điều: đó của các bạn. Đó là của kẻ đã làm hại các bạn. Đừng vì mà thấy kém giá trị.”
“Nếu ai đem chuyện đó làm trò đùa, hãy học theo — đừng né tránh, hãy đối diện và phản công.”
Blogger phấn khích:
“Vậy tức là chị sẽ trả lời trực diện chứ?”
Tôi gật đầu, cầm lấy cây gậy , kéo giữa khung hình, dồn lực… tặng hai cái bạt tai nảy lửa.
“Vậy đủ trực diện ? Không đủ thì thể cố thêm đấy.”
(— Hết —)