Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Phiên Toà Tội Ác - Chương 3

  1. Nhà
  2. Phiên Toà Tội Ác
  3. Chương 3
Chương trước
Chương sau

“Tôi là một cha, cam lòng. Căn bệnh cần đến số tiền quá lớn, chỉ vài trăm triệu. Năm đó nếu Viện Viện mang một triệu, giờ đã đủ để chữa bệnh .”

“Viện Viện, ba biết ba đã làm gì khiến con giận, nhưng con thể vì tình nghĩa mười tám năm nuôi nấng mà cứu ba ? Cứ xem như trả số tiền năm đó cho ba, ?”

Tôi nhạt:

“Tôi làm chuyện đó với chú, chú vẫn sẵn lòng cho tiền du học?”

Trần Đường Vũ bất lực thở dài:

“Chính vì chuyện đó xảy , mới dám để con ở bên cạnh. Nếu mẹ con biết, gia đình sẽ sụp đổ mất.”

Tôi khẩy:

“Không thể gửi đến thành phố khác tỉnh khác ?”

Trần Đường Vũ:

“Tôi từng hy vọng con sẽ ở nước ngoài, bao giờ về. Như , gia đình mới yên . Dù cũng từng coi con như con gái ruột, đó là lựa chọn nhất … ?”

Đường Tiểu Lê và Trần Lộ tức đến trợn mắt .

Đường Tiểu Lê ôm lấy Trần Đường Vũ :

“Tôi cứ thắc mắc đồng ý để nó du học. Vậy mà chuyện như thế xảy , với một lời! Nếu , đã dọn sạch nó từ lâu, giờ cũng đủ tiền mà chữa bệnh !”

Trần Lộ cũng uất ức bật .

Trần Đường Vũ sang thẩm phán:

“Thưa thẩm phán, lưu đoạn video từ năm đó, thể chứng minh những gì là sự thật.”

Nhân viên tòa nhận lấy USB, màn hình lớn lập tức hiện đoạn ghi hình.

Giống như lời Trần Đường Vũ kể.

Ông từ phòng tắm bước , mặc đồ hở, lên đùi ông.

Ông cởi trần, còn đưa tay chạm ông.

Dù hành động còn vụng về, nhưng động cơ quá rõ ràng.

Trần Đường Vũ hoảng hốt đẩy .

Đoạn video tới ba mươi giây, nhưng cũng đủ khiến cả khán phòng chấn động.

Phần bình luận một lần nữa bùng nổ.

6

“ là hết biết hổ! Mới mười lăm tuổi mà làm chuyện như thế với cha dượng!”

“Loại còn tệ hơn cả…!”

“Bề ngoài thì vẻ lạnh lùng thanh cao, ai ngờ lưng …!”

“Mấy năm trôi qua , biết ‘tay nghề’ tiến bộ theo tuổi ?”

“Tôi xin vì đã huỷ phiếu xử tử lúc . Giờ yêu cầu bỏ phiếu xử tử !”

“Phá hoại đạo đức! Đáng lẽ xử ngay lập tức!”

“ , xử luôn !”

Tôi siết chặt tay, cố kìm cơn nhục nhã đang ập đến, hỏi thẩm phán:

“Tôi còn trích xuất ký ức ?”

Thẩm phán trả lời: “Ký ức chỉ trích xuất một lần. Bị cáo biện hộ ?”

Bình luận nổ :

“Bị cáo còn trích ký ức nữa, chẳng lẽ như những gì thấy?”

“ đó, cũng thấy lạ. Có khi nào uẩn khúc?”

“Sao cho trích xuất tiếp ký ức?”

“Vì trích hai lần liên tiếp sẽ gây tổn thương nặng cho cơ thể, thậm chí nguy hiểm tính mạng. Quy định là để bảo vệ trong cuộc. Trích xong mà chết thì công lý để làm gì?”

Trần Đường Vũ rõ ràng cũng để ý phần bình luận, ông cao tay hơn một bậc, lập tức :

“Viện Viện, con từ nhỏ đã thông minh, học cái gì nhớ cái đó. Con chắc chắn đã kỹ phần quy định về ký ức trong quy trình mới , đúng ?”

“Con biết rõ ký ức chỉ trích một lần, mà còn cố ý hỏi như thế, chỉ để đánh lạc hướng xem và khiến mọi nghi ngờ bản án. Con mọi chần chừ, từ đó tạo cơ hội cho thoát tội, ?”

“Con từ nhỏ đã như , chiêu của con, ba quá quen .”

Ông thở dài như thể bất lực, càng khiến đồng cảm.

Khán giả lôi cuốn:

“ ! Nguyên đơn đúng, thể quên một điều: cáo cực kỳ thông minh!”

“ mà… đoạn cú ngoặt mà, biết lần cũng ?”

“Trước là Đường Tiểu Lê, lần là Trần Đường Vũ. Mà nếu ông tự tin bằng chứng, dám đem công khai?”

“! Đoạn là tuổi thơ đen tối, lớn lên trong môi trường đó dễ lệch lạc lắm!”

Tôi phần trăm bỏ phiếu xử tử đã lên đến 51%.

Tôi cúi đầu, chậm rãi :

“Đoạn video lúc nãy… là thật.”

Vừa dứt lời, màn hình như phát nổ.

“Biết ngay mà!”

“Làm chuyện đó với cha dượng? Đáng chết! Vote liền!”

“Đã vote!”

“Đã vote!”

“Đã vote!”

Con số phần trăm màu xanh tăng lên từng chút một. Thẩm phán bảng số sang hỏi:

“Bị cáo, lời nghĩa là cô nhận tội?”

Tôi im lặng, trả lời. Con số vẫn đang tăng dần.

“Bị cáo mặc nhận !”

“Trời ơi, thất vọng quá, cực kỳ thất vọng, vote luôn!”

Cuối cùng, phần trăm màu xanh chuyển thành đỏ.

Tỷ lệ phiếu vượt qua hai phần ba. Lúc , Trần Đường Vũ còn giả vờ tha thiết:

“Xin mọi , xin hãy tha cho con bé một con đường sống, nó còn trẻ, còn thể sửa sai…”

Càng , càng vote quyết liệt hơn.

Thẩm phán gõ búa:

“Tỷ lệ phiếu yêu cầu xử tử đã vượt hai phần ba tổng số tham gia. Một khi cáo kết tội, yêu cầu tịch thu tài sản từ phía nguyên đơn sẽ chấp thuận. Tuy nhiên, quyền xử tử sẽ thuộc về cộng đồng mạng!”

Tôi thấy nụ nhẹ nhõm hiện mặt ba nhà họ Đường.

Bọn họ chết, nhưng gánh cái danh giết con ruột.

Thế nên mới cố điều khiển dư luận để đạt mục đích.

Thẩm phán sang , hỏi lần nữa:

“Bị cáo, cô nhận tội ?”

“Không nhận. Thưa thẩm phán, bằng chứng.”

7

Tôi nộp cho tòa một chiếc USB, mở vẫn là đoạn video đó – nhưng là từ một góc khác.

Trần Đường Vũ bước từ phòng tắm, tiến đến lên đùi ông , cố tình tạo dáng thân mật. Trần Đường Vũ đẩy .

Tuy nhiên, từ góc thể thấy rõ, là đã ghé sát tai ông thì thầm điều gì đó, và chính câu đó, ông mới giật đẩy .

Chuyên gia khẩu hình tại phiên tòa đã xác định chính xác lời :

“Trần Đường Vũ, đang đấy, đời ông coi như xong!”

Rồi ông mới hoảng loạn hét lên:

“Cô làm gì?!”

Tôi mỉm lạnh lùng:

“Ông đã quấy rối bao nhiêu lần ? Sao lần sợ ?”

“Ông đoán thử xem, gắn camera ở ?”

“Ông thông minh, dám xâm phạm vì sợ để bằng chứng, chỉ dám đụng chạm. chỉ cần thế thôi, vẫn đủ để kết tội .”

“Cha ruột từng đánh mẹ , mẹ nhân cơ hội đó tống ổng khỏi nhà và chiếm tài sản.”

“Vậy ông đoán xem, so với chuyện đem gả, mẹ thích một bằng chứng đáng giá hơn ? Chỉ cần đưa cho bà đoạn , ông nghĩ bà sẽ chọn bênh , gom hết tài sản về tay?”

, thời gian đó, lén mẹ đang bàn tính chuyện gả cho một ông già.

Bà : “Tốt nhất đừng cho Lâm Viện Viện thi đại học, cho nghỉ học luôn, đưa về quê tổ chức đám cưới , đủ tuổi làm giấy kết hôn. Bên sẵn sàng đưa bốn trăm triệu sính lễ đấy!”

Trần Đường Vũ phản đối, còn tỏ ý đồng tình.

Tôi còn cách nào khác, chỉ thể giả vờ “gần gũi” để ghi bằng chứng. Khi đó mới mười lăm tuổi, bất kể thế nào, lớn vẫn là chịu trách nhiệm. luật xét xử cộng đồng bây giờ quan tâm đến tuổi lúc , chỉ hành vi và định tội ngay.

Vì sợ bằng chứng, Trần Đường Vũ áp lực của đã từ chối đề nghị của Đường Tiểu Lê, để tiếp tục học hết cấp ba. Cũng nhờ đoạn ghi hình , lấy từ ông một triệu, ép ông cho du học.

Lúc đó ông vẫn khá giả, đang ở giai đoạn thăng chức, đương nhiên dám từ chối.

Đó là bộ sự thật phía cái gọi là “quyến rũ” và “tống tiền”.

Tôi Trần Đường Vũ, mặt ông trắng bệch:

“Chẳng mày năm đó chỉ một bản ghi hình thôi ? Tại mày còn giữ cái khác?! Vậy tao bỏ một triệu là bỏ ?!”

Đây mới là trọng tâm ?

Đường Tiểu Lê lập tức giáng một bạt tai mặt ông :

“Ông còn là nữa ? Ngay cả con gái mà cũng động ?!”

Trần Đường Vũ sững sờ, cũng giáng trả một cái:

“Nếu con gái bà xinh, bà nghĩ thèm cái loại đàn bà như bà ? Với , đối xử với con bé còn hơn với bà, bà hiểu ý gì ? Biết rõ mà còn giả vờ ngu!”

Cả hai lao cãi dứt, chẳng ai để ý đến con số phần trăm đỏ đang tụt nhanh.

Bình luận:

“Lâm Viện Viện, thật sự đáng thương!”

“ đáng thương cũng thể…”

“Trên chắc là đàn ông . Mấy hiểu cảm giác của con gái!”

“ ! Tư duy đổ cho nạn nhân!”

“Tôi ủng hộ Viện Viện. Và mấy thấy , Trần Đường Vũ cưới Đường Tiểu Lê là vì Viện Viện đấy. Tôi tin Đường Tiểu Lê biết gì!”

Ở phía nguyên đơn, Đường Tiểu Lê và Trần Đường Vũ cãi càng lúc càng lớn. Trần Đường Vũ chẳng cần giữ mặt mũi:

“Năm đó bà bán Viện Viện cho lão già , chẳng vì ghen ?”

“Còn ông cản cho bán, chẳng lẽ vì tiếc ?”

Khán giả cũng bắt đầu thảo luận dữ dội:

“Thấy , hai đều biết cả! Viện Viện lớn lên từ cái nhà như , thể tưởng tượng nổi cô đã chịu đựng những gì. Tôi huỷ phiếu đây!”

“Tôi nữa!”

“Cho với!”

Chẳng bao lâu, phần trăm phiếu xử tử chuyển từ đỏ sang xanh, thành màu xanh lá – 7%.

Tôi biết thể thuyết phục tất cả mọi về phía . kết quả , đã quá mãn nguyện.

Thẩm phán gõ búa:

“Vô tội.”

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện