Nguyện Một Đời Hồng Liễu - Chương 4
8.
Cánh tay nóng vững, ôm lấy sải bước về Trịnh phủ.
Bốn phía trống kèn náo động, tiếng ồn ào dứt, mà chỉ thấy nhịp tim — mạnh mẽ, rõ ràng, như tiếng trống dồn dập.
Một cuộc hôn lễ vốn xem là trò đùa trong chốc lát… trở nên chân thật đến thế?
Đêm đó, khi ứng phó yến tiệc bên ngoài trở về, cả mang theo mùi rượu tiến tân phòng.
Hắn vẻ chếnh choáng, đã trông thấy đang bên mép giường, ngẩn một chút xoay rời :
“Xin , nhầm phòng .”
Một lúc , trở .
Đôi mắt kịp tỉnh táo của Trịnh Uyên , bỗng nhiên nở nụ ngốc nghếch, xuống ghế nhỏ bên cạnh giường.
“Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”
Thấy áo khoác của lấm bẩn mùi rượu, định giúp cởi , mới chạm tay thì Trịnh Uyên lập tức mở mắt, theo phản xạ giữ chặt lấy cổ áo.
Ta lúng túng thu tay .
Hắn quá mệt, chẳng bao lâu đã chìm giấc ngủ sâu.
Ta cây nến hỷ, chẳng buồn ngủ chút nào.
Hắn từ chối sự đụng chạm của … lẽ cũng như Bùi Thanh Phong, để tâm đến thân phận của , huống hồ và Bùi Thanh Phong từng đoạn tình vương vấn.
Ban ngày suýt nữa đã xem chuyện thành thân là thật, bây giờ ngẫm mới thấy tỉnh táo.
Chỉ là mỗi thứ cần mà thôi.
Hôm , Trịnh Uyên rời phủ từ sớm. Mới về nhà lâu, tất nhiên nhiều việc xử lý.
Lúc tỉnh dậy, chợt thấy bối rối.
Ta nên làm gì mới …
Đang ngẩn ngơ, một nha bưng vài chiếc hộp bước :
“Phu nhân, gia chủ dặn khi rằng nếu tỉnh cảm thấy nhàm chán thì thể giúp quản sự vụ trong phủ.”
Ta dây dưa quá sâu với Trịnh gia, định từ chối thì thấy một nha khác ôm đến một cây đàn giao vĩ thượng hạng.
“Nếu phu nhân thích quản gia, ở phố Tây một tiệm đàn, phu nhân hứng thú đến dạy thử xem ?”
Mỗi ngày Trịnh Uyên đều tìm cho một việc để làm.
Không dạy vẽ, thì dạy đàn, thì đến cổng thành phát cháo cứu tế cho dân đói.
Cứ mỗi khi định xuống suy nghĩ về tương lai, thì cuốn một chuyện nào đó.
Ta bắt đầu hoài nghi — chăng cố ý.
Chỉ là, luôn bận rộn, dù đêm nào cũng về bên chiếc ghế nhỏ cạnh giường , nhưng ngủ quá nhanh, cũng chẳng tìm cơ hội để trò chuyện.
Hôm đó, hiếm khi về sớm, còn kịp mở lời thì đã :
“Tiệm cầm đồ của Trịnh gia ở kinh thành gửi thư đến. Có một nữ tử mang đến cầm một miếng ngọc, giống hệt với miếng mà nàng từng đem cầm. Hình như là đồ của Quỳ gia nàng.”
Ta khựng .
Miếng ngọc đó vốn là mẹ chia làm đôi — một nửa cho trưởng, một nửa cho .
Sau khi ca ca thành thân thì đưa nó cho tẩu tẩu giữ.
Cha mẹ và trưởng mất , tẩu tẩu cũng như , đẩy quân doanh làm quân kỹ.
Sau khi Bùi Thanh Phong che chở, từng nhờ tìm tẩu, tin tẩu đã còn, chỉ là… thấy thi thể.
Vậy thì nghĩa là…
Tẩu tẩu vẫn còn sống?
Nếu thật là nàng , nay đã thoát khỏi nơi , nhất định kéo nàng cùng rời khỏi bùn lầy.
Có lẽ nhận đang suy nghĩ điều gì, Trịnh Uyên dịu dàng vỗ tay , trấn an:
“Ta sẽ cùng nàng .”
9.
Vừa mới trở về phủ công chúa, Bùi Thanh Phong đã thấy trong sân viện rộng lớn, Tuyên Hoa đang xích đu để nha nhuộm móng tay bằng nước đậu đỏ.
Một nữ tử đang quỳ rạp đất, má trái sưng đỏ vì đánh, cầu xin:
“Công chúa! Ta hát nữa, sẽ hát nữa , xin công chúa tha mạng!”
Bùi Thanh Phong nhận nàng .
Hôm qua ngang sân khấu, từng khen giọng hát của một đào hát trẻ tuổi — tiếng ca như hoàng oanh trong rừng.
Khi , nàng nọ liếc một cái cúi đầu, hai má đỏ bừng.
Mới một ngày trôi qua, nàng đã Tuyên Hoa đưa phủ tra tấn đến mức còn hình .
Đây đã lần đầu tiên.
Từ khi hồi kinh, bất kể là vũ cơ gọi tới tửu lâu khi cùng đồng liêu ứng tiệc, những nha trẻ tuổi dung mạo xinh trong phủ, tất cả đều lần lượt Tuyên Hoa xử lý ngấm ngầm.
Người đàn bà — chiếm hữu dục quá nặng.
Bùi Thanh Phong cau mày.
Tuyên Hoa nhướng mày:
“Bản cung xử trí nàng , phò mã thấy đau lòng ?”
“Sao thế .”
Bùi Thanh Phong mỉm :
“Một kẻ ca kỹ, dám chọc giận công chúa, trừng phạt cũng là lẽ đương nhiên.”
Đó là lời thật.
Chẳng qua chỉ là một đào hát, Tuyên Hoa xử trí thì cứ xử trí .
trong lòng Bùi Thanh Phong vẫn chút vui.
Hắn vô thức ngoảnh đầu, thấy một gốc hồng mai nơi góc sân đã chớm nở nụ, bất giác ngẩn .
Càng những ngày gần đây, Tuyên Hoa càng trở nên chuyên quyền, hung bạo.
Mà … càng thường xuyên nghĩ đến Quỳ Hồng Liễu.
Nghĩ đến sự dịu dàng mềm mỏng, vẻ e thẹn ngoan ngoãn của nàng.
Không biết hiện giờ nàng đã bớt phần kiêu ngạo .
Khổ lao là nơi địa đầu, côn đồ lưu manh tấp nập, chắc đã khiến nàng sợ đến hồn phiêu phách tán.
Chờ đến khi đón nàng về, lẽ nàng sẽ càng thêm nhu thuận, càng thêm lệ thuộc .
Hắn dịu dàng dỗ dành mới .
Nghĩ đến đây, lòng Bùi Thanh Phong bỗng thấp thỏm yên.
Hay là đón nàng về sớm một chút.
Chỉ cần đưa nàng đến ở trong biệt viện nơi ngoại ô, cẩn thận che giấu một chút thì chắc sẽ công chúa phát hiện.
Hắn thật sự… nhớ nàng .
Cũng đúng lúc , bước kinh thành.
Trịnh Uyên đến gặp chưởng quầy tiệm cầm đồ, còn thì phố, thoáng thấy bóng dáng một nữ tử giống tẩu tẩu.
Theo bản năng, bèn bước nhanh theo — nhưng ngờ một bất ngờ nắm lấy cổ tay.
Ta đầu , chạm ánh mắt ngỡ ngàng của Bùi Thanh Phong.
“Hồng Liễu?”
Ta cũng sững .
Ta vốn chỉ định tìm tẩu tẩu xong sẽ rời , thật chẳng ngờ sẽ gặp Bùi Thanh Phong lúc .
“Họ đón nàng đến nhanh ?”
“Ta…”
Trong mắt thoáng hiện lên một tia vui mừng, nhưng nhanh nhíu mày:
“ nàng nên xuất hiện ở nơi . Nếu công chúa thấy… cả và nàng đều sẽ gặp rắc rối.”
Hắn để phân trần, liền kéo tay một tửu lâu ven đường.
“Đi theo .”
Nào ngờ, mới đến nhã gian thì tầng đã náo động ầm ĩ.
Có thô bạo đá văng cửa.
Vệ binh lập tức tách thành hai hàng, xếp thành hàng lối nghiêm chỉnh.
Một nữ tử cao quý ung dung bước , lạnh lùng và Bùi Thanh Phong, khóe môi nhếch lên châm chọc:
“Bản cung còn đang thắc mắc gần đây phò mã bận điều gì, thì là đang vụng trộm với mỹ nhân ở nơi .”
10.
Tuyên Hoa một lời dư thừa, trực tiếp sai áp giải phủ công chúa.
“Nếu phò mã đã yêu thích gương mặt đến , thì bổn cung sẽ lột da mặt nàng, treo lên đầu giường phò mã mỗi ngày, chăng?”
“Công chúa!”
Bùi Thanh Phong lập tức chắn mặt .
kết quả phản tác dụng .
Sắc mặt công chúa Tuyên Hoa lập tức lạnh :
“Ngươi đang bảo vệ nàng ?”
“Phò mã, ngươi quên mất thân phận của ư?”
Nàng liếc , liếc sang Bùi Thanh Phong, đột nhiên nở nụ :
“Vậy thì thế — ngươi hãy tự tay hủy hoại dung nhan của nàng, bổn cung liền tha cho nàng một mạng.”
Bùi Thanh Phong siết chặt nắm tay.
Hắn biết rõ, Tuyên Hoa tuyệt chỉ hù dọa.
Hắn run rẩy nhận lấy con dao găm mà Tuyên Hoa đưa tới, ánh mắt tràn đầy giằng xé và đau đớn.
Sau đó, từng bước một, chậm rãi tiến về phía .
“Hồng Liễu, để bảo tính mạng cho nàng… chỉ thể…”
“Công chúa.”
Ta bước qua Bùi Thanh Phong, thẳng Tuyên Hoa:
“Nếu thể giúp công chúa giải khúc mắc trong lòng, thể tự cứu lấy một mạng ?”
Tuyên Hoa bất ngờ .
“Nói thử xem.”
Ta từ tốn bước đến, ghé sát tai nàng, thì thầm mấy câu.
Nét mặt nàng càng lúc càng sửng sốt.
Cuối cùng bỗng nhiên bật :
“Quỳ Hồng Liễu, ngươi… cũng thú vị đấy.”
Nàng còn định gì đó thì quản gia hấp tấp chạy bẩm báo:
“Thái tử điện hạ đến ạ!”
Tuyên Hoa vội chỉnh y quan, ngoài nghênh đón, khi còn dặn nhốt một gian phòng phía .
Không bao lâu , Bùi Thanh Phong nhảy từ cửa sổ.
“Hồng Liễu, khiến nàng chịu uất ức .”
Hắn đưa tay định kéo , nhưng nghiêng né tránh.
Sắc mặt Bùi Thanh Phong sầm :
“Lúc mà nàng còn giận dỗi với ? Nếu nàng tùy tiện xuất hiện, thì cũng chẳng để công chúa phát hiện.”
“Ý của tướng quân là — nên mãi mãi rút trong cái sân nhỏ , ngoài, gặp ?”
“Hồng Liễu, ý đó. Ta cũng nhớ nàng.”
Ánh mắt Bùi Thanh Phong dừng nơi cổ áo , yết hầu khẽ động, lập tức kéo lòng, theo bản năng cúi đầu hôn.
Chát — một cái tát vang dội giáng lên mặt .
Hắn chết sững tại chỗ, ánh mắt tràn đầy bàng hoàng.
“Ngươi điên !”
“Bùi tướng quân, ngươi đã là gia thất, xin hãy tự trọng.”
Hắn nhíu mày, xoa mi tâm, lộ vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Ta chẳng từng ? Dù cưới công chúa, giữa và nàng… cũng sẽ quá nhiều thay đổi.”
“Ta giống tướng quân.”
Ta lui về một bước.
Bùi Thanh Phong như đang suy xét lời , ánh mắt ngờ vực:
“Ngươi… hình như đã thay đổi …”
Ngay lúc , quản gia đẩy cửa bước , trông thấy cả Bùi Thanh Phong cũng ở trong phòng thì thoáng ngạc nhiên.
Bùi Thanh Phong mặt đổi sắc :
“Là công chúa sai đến tìm ? Được , sẽ qua ngay.”
Quản gia , liếc sang , vẻ mặt đầy phức tạp:
“Phò mã… đến là để mời… phu nhân.”
Bùi Thanh Phong nhận cách xưng hô lạ lẫm , chỉ cau mày hỏi:
“Công chúa định làm gì nữa?”
Hắn đầu, đưa ánh mắt dịu dàng :
“Đừng sợ, ở đây.”
Ta nhịn , khẽ bật .
Lúc nãy cũng là “ ở đây”, mà chỉ một câu của Tuyên Hoa, liền cân nhắc thiệt hơn, chuẩn hủy hoại dung nhan của .
Hắn ở đây… thì ích gì?
Ta chỉnh y phục, cất giọng bình thản:
“Đi thôi.”