Nguyện Một Đời Hồng Liễu - Chương 3
Mang thân phận quân kỹ, ở nơi đã chịu đựng suốt hai năm.
Ngay cả từng bảo hộ nhất — Bùi Thanh Phong — cũng bắt mặc bộ y phục như múa.
Vậy mà… vẫn còn quan tâm đến danh tiết của .
Thật lạ lùng.
Ta đang định mở miệng gì đó, thì thấy phía doanh trướng vài tiếng thì thầm:
“Nghe , lần Bùi tướng quân hồi kinh mà mang theo ả, còn định đưa đến khổ lao, xem là đã chán .”
“Giai nhân tuyệt sắc như thế đưa đến khổ lao, chẳng uổng phí? Nàng chịu về với , chẳng lẽ cứ để miếng thịt đưa đến miệng mà ăn ?”
“Đợi tướng quân rời ngày mai, nàng chẳng mặc cho bọn sắp đặt .”
“Ha ha ha, đến lúc đó các đừng giành với nhé, để vui sướng đã, các đến …”
…Ta siết chặt nắm tay, mồ hôi lạnh ướt cả sống lưng.
Là tên vô từng định làm nhục , nhưng Bùi Thanh Phong xử lý.
Giờ vẫn còn ôm mộng dâm tà, chịu buông tha.
“Đừng sợ.”
Trịnh Uyên , ánh mắt dời sang phía doanh trướng, lạnh đến rợn .
Hắn nhiều, nhưng hiểu , lời khiến cảm thấy an tâm lạ lùng.
Sáng sớm hôm , ngoài doanh vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng.
Dưới sự dẫn đầu của Bùi Thanh Phong, các tướng lĩnh bắt đầu lên đường hồi kinh.
Ta cũng lặng lẽ thu dọn hành lý, cuối cùng cầm chặt lấy con dao găm trong tay.
Không biết lũ vô sẽ đến lúc nào…
Một lúc , màn trướng khẽ lay động.
Ta giật , nhưng là Trịnh Uyên.
Hắn mang theo hành lý lưng, dáng cao lớn như núi, vội vã lau vết máu dính mặt.
“Đi thôi.”
Hắn cầm theo hôn khế đóng tư ấn của Bùi Thanh Phong, mọi cửa đều rộng mở.
Chỉ là, khi sắp rời khỏi doanh trại, biến xảy .
Có hoảng hốt hô lớn:
“Có xác ở bờ suối!”
“Là của Đại Nghiêm làm, vết thương do đoản đao của bọn chúng gây !”
“Mau bẩm báo!”
…Tim khẽ run, theo bản năng tiến lên xem thử.
Trịnh Uyên kéo tay áo :
“Đừng , bẩn.”
Ta lập tức hiểu điều gì đó.
Là đám vô .
“Ngươi giết họ ?”
Trịnh Uyên đáp.
Ta rút tay áo khỏi tay .
Hắn bỗng trở nên lúng túng:
“Đừng sợ , chỉ là…”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, lấy khăn tay , nhẹ nhàng lau vết máu còn sót mặt , khẽ mỉm :
“Cảm ơn ngươi. Đi thôi, về nhà thôi.”
Trịnh Uyên thật sâu.
Khẽ gật đầu:
“Về nhà.”
6.
Nhà của Trịnh Uyên ở Giang thành. Nơi tuy là vùng đất phồn thịnh, nhưng dáng vẻ của , cứ tưởng lớn lên trong gia đình bần hàn.
Ta nghĩ cầu mà lễ thì lẽ.
Vì , dọc đường, tìm một tiệm cầm đồ, đem cây đàn Bùi Thanh Phong tặng cùng miếng ngọc mà cất giấu bấy lâu đem cầm.
Đổi hai trăm lượng bạc, đưa cả cho Trịnh Uyên:
“Ngươi bằng lòng dẫn rời , giúp thoát khỏi thân phận quân kỹ, Hồng Liễu gì đền đáp. Chút bạc đủ để ngươi sống những ngày bình yên vài năm.
Còn ân cứu mạng, dám dùng tiền tài mà phủi sạch.
Mai nếu điều gì cần đến , dẫu nước sôi lửa bỏng, cũng chối từ.”
Trịnh Uyên chau mày, lộ vẻ do dự, tựa như gì đó thôi.
“Ngươi ?” hỏi.
“Không biết,” đáp, “nhưng tự do.”
Ta , nỗi bất an dâng lên — sợ cũng như bao kẻ nam nhân khác, chỉ nhốt , cho lối thoát.
điều ngờ là cũng nỗi thấp thỏm riêng.
“Vậy… khi ngươi nghĩ xong , thể ở bên ?”
Đó vốn chẳng yêu cầu quá đáng.
Ta cũng cần tính toán cho nửa đời còn . Trước khi nghĩ xa hơn, chăm sóc vị ân nhân mộc mạc một thời gian… cũng là điều nên làm.
Ta khẽ gật đầu.
Trịnh Uyên lập tức thở phào nhẹ nhõm như trút gánh nặng.
“Trước tiên thay bộ y phục, về nhà nghỉ ngơi đã.”
Hắn chuộc miếng ngọc đã đem cầm, lấy năm mươi lượng từ chỗ bán đàn dẫn đến tiệm may lớn nhất Giang thành.
Nhìn mặt tiền cửa tiệm xa hoa, định nhắc đừng tiêu xài hoang phí như .
Nào ngờ chưởng quầy bên trong thấy thì sững sờ tại chỗ, ngay đó liền òa lên một tiếng kinh hô:
“Gia chủ đã về!”
…
Trịnh Uyên và hình dung trong lòng … dường như chênh lệch lớn.
Trên đường về nhà, dẫn đến tiệm may đo y phục mới, đưa đến tửu lâu lớn nhất ăn một bữa thịnh soạn, dẫn sang hiệu vàng bạc làm một bộ trang sức.
Không tốn một xu, vì tất cả… đều là sản nghiệp của nhà .
Cho đến khi bước phủ, mới vỡ lẽ.
Chữ “Trịnh” trong tên Trịnh Uyên, chính là “Trịnh” trong cái tên Trịnh Khiên — vị Tây Nam hầu lừng danh năm xưa.
Trịnh Khiên, danh như , từng tạo dựng cơ nghiệp giàu sang bậc nhất, để cho hậu nhân sản nghiệp đồ sộ khác gì quốc khố.
Mà Trịnh Uyên, chính là đương kim gia chủ đời của Trịnh phủ.
Ta cửa phủ Trịnh, nguy nga lộng lẫy, lòng tràn đầy bối rối.
Toàn bộ tộc nhân từ xuống đều đổ xô nghênh đón Trịnh Uyên, ít rơi lệ nghẹn ngào:
“Lão thiên phù hộ, gia chủ bình an trở về !”
Ánh mắt họ đổ dồn về phía :
“Vị là…”
Trịnh Uyên kiềm chế, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay , dõng dạc :
“Thê tử — danh chính ngôn thuận.”
7.
“Không thể nào!”
Một thiếu nữ rạng rỡ trong bộ y sam vàng nhạt chạy chính sảnh, thấy lời liền giận đến giậm chân:
“Uyên ca ca! Người ngươi nên cưới là !”
Mãi về mới biết, Trịnh Uyên chịu thuận theo gia tộc mà cưới vị tiểu thư thế gia tên là Nhạc Dung, nhân lúc chiến loạn bèn một lòng một tòng quân.
Hắn là Trịnh gia, còn thừa kế tước vị.
Tướng quân cấp bậc cao một chút thì thể nhận thân phận ? Vậy nên mỗi lần lập công trạng, đều âm thầm nhường cho khác.
Tòng quân một năm, lặng lẽ ẩn cho đến tận bây giờ.
“Ngươi yên tâm.”
Hắn mặc một bộ võ phục bó sát, dáng cao ráo rắn rỏi khiến chỉ liếc mắt cũng cảm thấy tim đập loạn nhịp.
Trời đã về chiều, ở cửa phòng, nửa bước dám vượt qua. Tựa như sợ hiểu lầm, cúi đầu nhỏ:
“Ta và Nhạc Dung gì cả.”
Ta bật lắc đầu:
“Ta biết mà.”
“Ta chuyện nhờ ngươi giúp.”
Hắn chau mày:
“Trước khi ngươi rời , thể ở với thân phận thê tử của một thời gian ? Bằng bọn họ cứ thúc ép cưới.”
Tấm hôn khế vốn là nợ một ân lớn.
Giờ đây, là hạ cầu xin …
Ta rõ thật sự ngốc giả vờ ngốc, nhưng lời thỉnh cầu — cách nào từ chối.
“Được.”
Đôi mắt sáng rực lên, khoé môi hé một nụ thể che giấu.
“Vậy chuẩn .”
Chỉ là, thứ Trịnh Uyên gọi là “chuẩn ”, vượt xa tưởng tượng của .
Toàn bộ Trịnh phủ treo đầy hồng hoa, mấy trăm hạ nhân đồng loạt thay y phục đỏ chúc mừng.
Chỉ riêng đám thêu giáy đến đo y phục cưới cho thôi cũng đã hơn chục .
Tất cả cửa hàng thuộc sản nghiệp Trịnh gia đều treo biển đỏ, đó rõ: “Đông gia thành thân, tiệm hỉ, giảm nửa giá.”
Chỉ trong chốc lát, cả Giang thành đã ngập tràn khí chúc mừng hôn sự .
Trịnh Uyên còn cho dọn tiệc hai bên phố, bất kể là ai cũng thể đến dùng bữa để hưởng chút hỷ khí.
Ngày đại hôn, tám cỗ kiệu lớn lộng lẫy rước dâu, qua phố lớn giữa trung tâm thành.
Hai bên đều là bá tánh mời đến dự tiệc, họ xôn xao hoan hô, chúc tụng chúng trăm năm hảo hợp.
Không ít tò mò về thân phận tân nương, bắt đầu rì rầm bàn tán.
“Tân nương tử là hòn ngọc quý tay Nhạc gia ?”
“Không ! Nghe là một vị nữ tử tựa thần tiên hạ phàm, là do gia chủ Trịnh gia dốc sức cầu về.”
“Chậc, để xem thần tiên tử , mà hôn lễ long trọng thế , ngay cả hoàng đế gả công chúa cũng chắc sánh bằng .”
“Nghe ở kinh thành đúng là công chúa xuất giá, lấy vị tiểu tướng quân Bùi gia từng nhiều lần lập công nơi chiến trường. chắc chắn náo nhiệt bằng bên …”
…Không ngờ cách xa ngàn dặm vẫn thể thấy tin tức về Bùi Thanh Phong.
Tính theo thời gian, giờ lẽ cũng đã thành thân với công chúa, đang bận rộn ứng phó trong quan trường, phong quang vô hạn .
Không ngờ :
“Nói đến việc công chúa thành thân, lúc đó mặt ở kinh thành. Nghe công chúa ép Bùi tiểu tướng quân quỳ nghênh đón nàng xuống kiệu.
Trước bao nhiêu ánh mắt , Bùi tiểu tướng quân dĩ nhiên chịu. Nghe công chúa tức giận đến mức đổi sắc mặt ngay giữa phố, chậc, đúng là khó coi vô cùng…”
“Lại chuyện như thế…”
Chợt thất thần, lúc xuống kiệu vô ý trẹo chân, còn kịp kêu thành tiếng, một cánh tay rắn chắc đã đỡ lấy vòng eo .
“Phu nhân, cẩn thận.”
Giọng Trịnh Uyên trầm thấp vang bên tai. Ta qua lớp khăn voan che mặt, mặc một thân hồng y, ngũ quan tuấn tú, làn da màu lúa mạch phảng phất chút đỏ vì nắng.
Ta chống tay cánh tay , khẽ thì thầm:
“Bị trẹo chân .”
Giây tiếp theo, lập tức bế bổng lên.
“Đang nghĩ gì thế?”
“Ta…”
“Hôm nay là ngày đại hỷ, đừng nghĩ đến những kẻ may mắn.”
Cánh tay Trịnh Uyên siết , phần bá đạo khó lường.
Xung quanh vang lên tiếng reo hò trêu chọc.
Hỷ bà theo cuống quýt la lên:
“Tân lang quan! Như hợp quy củ!”
Hắn đáp lời dứt khoát:
“Từ nay về , sở thích của phu nhân — chính là quy củ của Trịnh phủ.”