Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Ly Hôn Với Chồng Già - Chương 4

  1. Nhà
  2. Ly Hôn Với Chồng Già
  3. Chương 4
Chương trước
Chương sau

11

Quan hệ giữa và Lâm Tuyết bỗng rơi một bầu khí kỳ lạ.

Cô lạnh nhạt, còn thì xa cách.

Tôi biết liệu đó là do cô cố tình như .

Còn thì .

Tôi chỉ là… bỗng nhiên như mất một phần cảm xúc từng với cô.

Lâm Tuyết nhạy cảm.

Cô cảm nhận điều gì đó, liền chủ động làm lành.

Ban đêm, cô tựa đầu lên vai , giọng dịu dàng, quyến luyến:

“Lão Trần, em hiểu cho mà.

“Chừng năm, vì em mà chịu bao điều tiếng, đạo đức xã hội lên án, giờ cắt đứt với cuộc sống cũ, tránh khỏi cảm giác lạc lõng.

“Bác sĩ áp lực tinh thần của quá lớn nên mới ảnh hưởng đến sức khỏe.

“Không , lão Trần, giai đoạn sẽ sớm qua thôi. Đợi cầm giấy chứng nhận ly hôn, mọi gánh nặng sẽ buông bỏ, lúc đó… chúng thể mãi mãi bên . Cuộc sống hạnh phúc phía vẫn còn dài.”

Tôi đầu ngoài cửa sổ.

Ánh trăng lạnh lẽo, những vì mờ nhạt.

Những điều cô —thật cũng đúng.

Mỗi bước ngoặt trong đời đều cần thời gian để chia tay quá khứ.

Tôi chỉ là… đang dần rời xa những điều từng quen thuộc.

Anh chị gọi điện, Trần Minh đã về nước, bảo về nhà ăn cơm.

Tôi bất ngờ—thằng bé thật sự về .

Từ nhỏ nó đã thể hiện tài năng hội họa xuất chúng, là một “thần đồng vẽ tranh”. Ngoài việc sở hữu ngoại hình nổi bật, nó còn tính cách lạnh lùng, xa cách, chẳng mấy khi thân thiết với ai.

Khi đến nhà, thấy Trần Minh đang tán cây ngô đồng cổng, cúi đầu mặt đất, biết đang nghĩ gì.

Tôi dẫn theo Lâm Tuyết đến, định để hai làm quen.

Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt.

Lâm Tuyết niềm nở gọi:

“Tiểu Minh~”

Nó liếc cô một cái, sang , lạnh nhạt hỏi:

“Chú, thủ tục ly hôn xong mà?”

Lâm Tuyết lập tức đỏ bừng mặt.

Tôi cũng thấy lúng túng.

Trần Minh xưa nay vẫn —nếu thì thôi, còn đã mở miệng là thẳng thắn đến tàn nhẫn, chẳng hề quan tâm cảnh sắc mặt ai.

“Thôi đủ , nhà .” Tôi giọng nặng nề.

“Chú , cháu còn đợi .”

Tôi cau mày:

“Còn ai đến nữa?”

Nó trả lời, ánh mắt dừng nơi cánh cổng.

Khi Trần Minh dắt Châu Vân và Tiểu Vũ bước , cả chợt sững .

Châu Vân rõ ràng cũng ngờ sẽ gặp ở đây, bước chân khựng trong thoáng chốc—

Tiểu Vũ thì đã vui vẻ chạy lên chào chị rối rít.

12

Sắc mặt của Lâm Tuyết tối sầm, gần như thể vắt nước.

Bữa cơm hôm đó khiến nghẹt thở.

Anh chị thì vây quanh Tiểu Vũ, hết đưa món gắp món , sợ thằng bé ăn đủ.

Châu Vân lặng lẽ ăn cơm, chuyên tâm đối mặt với bát đũa mặt.

Lâm Tuyết gần như động đũa, thẳng lưng, hốc mắt đỏ hoe.

Trong lòng thầm mắng Trần Minh biết điều—lớn đầu mà còn hành xử bốc đồng như thế.

Châu Vân đặt đũa xuống, khẽ đã ăn no, một bước phòng khách.

Từ lúc bà bước chân nhà, lòng cứ trống rỗng, ngột ngạt khó tả.

Tôi cố tình liếc về phía bà , chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho Lâm Tuyết, liên tục mời cô ăn thêm.

Đối mặt với ánh hài lòng của chị và gương mặt mỉa mai của Trần Minh, giả vờ như thấy.

Khi thấy Trần Minh đặt bát đũa xuống và bước theo Châu Vân phòng khách, lòng bỗng hoảng loạn một cách khó hiểu.

Cảm giác bồn chồn trào lên, máu trong như dồn hết lên não, kìm nén nổi.

Tôi ngẩn một lúc, dậy về phía phòng khách.

Đến cửa, thấy giọng Châu Vân, dịu dàng mà kiên quyết:

“Tiểu Minh, tấm lòng của em, cô ghi nhận. vì Tiểu Vũ, cô thể rời .”

Trần Minh nghiêm túc đáp:

“Cô giáo, phát triển sự nghiệp ở Pháp là cơ hội hiếm . Ở đó em quen nhiều chủ phòng tranh, em tin tranh của cô nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.”

Tôi đẩy cửa bước , trầm giọng hỏi:

“Các đang bàn chuyện gì ?”

Cả hai .

Trần Minh bình thản đáp:

“Cháu đang khuyên cô giáo sang Pháp phát triển. Tài năng của cô nên mai một.”

“Tiểu Minh!”

Châu Vân khẽ thở dài, trong mắt tràn đầy bất lực.

Cơn giận trong bốc lên:

“Cô còn chăm Tiểu Vũ, đừng làm loạn nữa!”

Trần Minh thẳng :

“Chú… chú đến giấc mơ của cô cũng hiểu.”

Tôi giận đến mức tay run lên bần bật.

Phía , giọng Lâm Tuyết vang lên chua chát, đầy mỉa mai:

“Em mà, chị tâm cơ lắm, tin.

Hai chịu bao nhiêu điều tiếng, thì khéo léo vô cùng— tiền, giả bộ thanh cao!

Châu Vân , làm bộ làm tịch như tiên nữ, rốt cuộc cũng chỉ đến thế mà thôi!”

13

Trần Minh sang Lâm Tuyết, ánh mắt đầy chán ghét:

“Thứ nhất, cô giáo Châu Vân đã từ bỏ biết bao cơ hội vì gia đình, cô hiểu .

Thứ hai, cô nghĩ là ai? Những chuyện hai làm trong hai năm qua thật khiến buồn nôn. Cô tư cách gì mà đây lớn tiếng? So với cô giáo Châu Vân, cô chẳng khác nào một trò hề nhảy nhót. Chỉ là chú cô làm cho mờ mắt thôi.”

Lâm Tuyết tức đến đỏ bừng cả mặt, giọng the thé:

“Lão Trần! Anh định đó nó sỉ nhục như ?”

Tôi vờ như thấy, ánh mắt vẫn dán chặt Châu Vân.

Tôi biết—bà sẽ trả lời lời đề nghị của Trần Minh.

Câu trả lời đó, đối với , đặc biệt quan trọng.

Châu Vân đột ngột ngẩng đầu Lâm Tuyết, giọng lạnh băng:

“Lâm Tuyết, và lão Trần còn làm xong thủ tục ly hôn, cô đã dọn nhà ở , thấy quá vội vàng ? Hay là chột ?”

“Cô và lén lút lưng , căn nhà các đang ở, cùng với những trang sức vàng bạc —đều là tài sản chung của vợ chồng và lão Trần, điều cô hẳn là rõ.

Tiền tiết kiệm, nhà cửa của lão Trần bao năm nay, theo luật đều quyền chia một nửa. Cô tưởng cái gọi là ‘thỏa thuận ly hôn’ đủ để bịt miệng ?”

Tôi ngơ ngác Châu Vân, hỏi khẽ:

“Những lời … là Tiểu Minh dạy em ?”

Châu Vân liếc một cái đầy khinh thường:

“Tôi vốn định kết thúc cho gọn, day dưa thêm dù chỉ một khắc. nhờ tình đáng quý của mà đổi ý .”

“Mỗi đồng đưa cô tiêu xài, sẽ đòi hết. Về nhà cửa và tài sản, ngoài phần đáng nhận, vì thuộc về nên sẽ để luật sư soạn bản phân chia cho công bằng hơn.

Còn về chuyện phản bội—nhờ cô tình chu đáo của liên tục gửi ảnh thân mật giữa hai , tuy phần ghê tởm, nhưng ở tòa chắc chắn sẽ giá trị.”

Lâm Tuyết run rẩy môi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Một luôn giỏi ăn như cô, lúc Châu Vân dồn đến mức thốt lời nào.

Tôi cứ thế lặng lẽ Châu Vân.

Bỗng nhiên—bà trở nên thật xa lạ với .

Tôi… như đang rơi một giấc mơ.

14

Tôi lạc lối, va vấp khắp nơi, đầy thương tích.

Quay đầu , con đường từng đã mờ mịt chẳng còn rõ lối.

Lâm Tuyết nước mắt lưng tròng xin , hôm nên bốc đồng, khiến rơi thế động trong tranh chấp tài sản.

Cô nức nở kể rằng hôm đó cô ấm ức đến mức chịu nổi—mọi đều bênh vực Châu Vân, chèn ép cô đủ đường.

Ngay cả … cũng về phía cô.

Trong lòng chỉ thấy rối bời.

Cái gọi là “ủy khuất” đó… thì tính là gì chứ?

Đã chọn con đường cả thế gian khinh ghét, chẳng những chuyện sớm muộn cũng sẽ đối mặt ?

Tôi bắt đầu cố tình tránh mặt cô, bỗng nhiên… còn thấy gương mặt nữa.

Trước đây, mỗi lần cô khiêu vũ trong hội đoàn, thấy cô thật duyên dáng, khí chất đoan trang, toát lên vẻ quyến rũ của một phụ nữ trưởng thành.

Còn bây giờ, khi thấy giọt mồ hôi lăn trán cô lúc nhảy, chỉ đưa khăn tay cho cô lau .

Trước đây, từng cảm thấy gần gũi khi cô chỉ để mặt mộc khi ở bên .

Còn bây giờ, khi thấy cô trang điểm, nhận nếp nhăn dày đặc, vết chân chim nơi khóe mắt cách nào che nổi.

Làn da chảy xệ, quầng thâm mắt rõ ràng, khuôn mặt đầy đốm nám, bước cũng hiện rõ vẻ già nua.

Tôi băn khoăn—tại đây hề nhận những điều ?

Bất giác, đem cô so sánh với Châu Vân…

Tôi biết, như là sai.

Họ vốn là hai kiểu khác biệt, chẳng gì để so sánh cả.

Thế nhưng, trong đầu vẫn ngừng hiện lên hình bóng của Châu Vân.

Giọng nhỏ nhẹ của bà khi trò chuyện.

Bà yên lặng trong phòng khách vẽ tranh.

Bà chăm sóc cây cối, ngẩng đầu lên dịu dàng với .

Tôi… đúng là một kẻ cặn bã.

Những ngày , đến hội đoàn, cũng chẳng chỗ ở của Lâm Tuyết.

Tôi cứ lang thang trong thành phố, như kẻ nhà.

Khi thẫn thờ ghế đá công viên, một bất ngờ chào thân thiết.

Tôi nhận đó là đồng nghiệp hồi mới hai mươi mấy tuổi.

Năm , chèn ép trong cơ quan, điều chi nhánh vùng xa—là giai đoạn tăm tối nhất đời .

Giờ đây, bạn cũ tóc đã bạc trắng, lưng còng, là cuộc sống những năm qua của ông chẳng mấy dễ dàng.

Chúng bắt tay thật chặt, xúc động ôn chuyện xưa.

Ông , thấy bộ dạng tiều tụy liền thở dài:

“Giờ ông cũng thảm thế ? Hồi đó xui thật, giờ cuộc sống mài mòn hết góc cạnh , đáng tiếc là quá muộn. À, thằng cháu học giỏi của ông, giờ ?”

Tôi mỉm gật đầu:

“Nó giờ là họa sĩ.”

Ánh mắt ông lộ vẻ ngưỡng mộ, chợt nhớ gì đó, bật :

15

“Tôi nhớ hồi đó ông mê mệt cô gái vẽ tranh trong đoàn văn công , thích đến điên đảo! Đến mức chỉ cần tụi nhắc tên cô là ông nổi giận!”

Tôi sững .

“Cô gái vẽ tranh nào cơ?”

Ông bạn già ngả nghiêng:

“Lúc đó ông mê đến mức thần hồn điên đảo, giờ quên sạch! Tôi nhớ cô gái đó thường với mấy vị lãnh đạo trong đoàn, ông ghen đến phát cuồng, còn nghiêm túc tuyên bố thi đỗ lớp nâng cao để đường đường chính chính mà theo đuổi cô !”

“Tên cô là gì?”

Giọng khàn đặc, như ai đó bóp nghẹt.

Anh bạn già nhíu mày, cố nhớ :

“Hình như… tên là gì đó chữ Vân… Tôi chỉ nhớ cô làm chuyện gì cũng chậm rãi từ tốn lắm!”

Sau khi ông rời , ngẩn trong công viên lâu.

Ký ức về đoạn quá khứ — chẳng thể nhớ nổi chút gì.

Thế mà những chuyện khác của thời điểm đó, còn nhớ rõ mồn một…

Lòng rối bời, bức bối.

Tôi loạng choạng bước trong công viên, ánh mắt đường đổ dồn về phía .

Tôi lảo đảo một chiếc taxi.

…

Tôi rơi làn sương mù quen thuộc.

Toàn thân lạnh run, cúi xuống , thấy ngực thủng một lỗ lớn, ánh sáng xuyên qua.

Một tràng trong trẻo vang lên từ nơi xa.

Tôi run rẩy, tim đập loạn xạ.

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện