Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Ly Hôn Với Chồng Già - Chương 3

  1. Nhà
  2. Ly Hôn Với Chồng Già
  3. Chương 3
Chương trước
Chương sau

8

Tôi lặng bức tranh , trong lòng trào dâng một cảm giác quen thuộc đã lâu gặp.

Không rõ là gì, chỉ cảm thấy như vô số mũi kim nhỏ đang châm tim, tới lui.

Lâm Tuyết khẽ , áp sát tai thì thầm:

“Lần đầu rung động với em, chắc là buổi họp mặt ở khu phố ?”

Tôi giật hồn, khẽ gật đầu :

“Bị em đoán trúng .”

Cô áp má vai , giọng ngập tràn ngọt ngào và bâng khuâng:

“Lúc đó em cũng mặc sườn xám để vẽ tranh, dù chỉ là diễn thôi… ánh mắt em khi , giống hệt như bây giờ.”

Phía , nữ họa sĩ mọi vây quanh trò chuyện, dần dần bước xa.

Tôi ngẩn một thoáng.

Bên cạnh, Lâm Tuyết nghiêng đầu :

“Người … trông nét giống Châu Vân nhỉ…”

Tôi lắc đầu, môi khẽ cong lên:

“ là nét, nhưng Châu Vân biết vẽ mấy thứ .”

Điện thoại reo lên—là cháu trai Trần Minh gọi từ nước ngoài về.

Tôi bước khu vực nghỉ để máy.

Trong điện thoại, giọng Trần Minh nghiêm túc:

“Chú… thật sự đã ly hôn với thím Châu ạ?”

Tôi buột miệng:

“Gọi là cô, ‘thím Châu’.”

Lời khỏi miệng, sững , ngừng một lúc đáp khẽ:

“Đang làm thủ tục.”

Đầu dây bên im lặng hồi lâu.

“Tháng cháu về nước.”

“Tên nhóc , cháu ký hợp đồng với phòng tranh nước ngoài, đòi về?”

“Về tìm thím Châu.”

Tôi nghẹn lời.

Tôi mãi thể hiểu nổi—tại ngay cả thân máu mủ cũng đều về phía Châu Vân.

Lòng thấy phiền muộn, sân hứng gió.

Vẳng bên tai là những lời trò chuyện mơ hồ:

“Không ngờ mấy năm vẽ, chị tay vẫn là trình độ Huy chương Vàng của Học viện Mỹ thuật năm nào đấy!”

Giọng một phụ nữ dịu dàng vang lên:

“Cảm ơn cô giáo Liễu đã cho cơ hội triển lãm lần .”

“Phản hồi thế , là cảm ơn chị mới đúng chứ!”

Tôi về phía âm thanh phát .

Hai bóng đang rời dần—trong đó, chính là nữ họa sĩ khi nãy.

Gió chiều thoảng qua, mái tóc dài của cô khẽ bay trong gió.

Tôi thoáng thấy nghiêng một khuôn mặt quen thuộc.

Gần như là bản năng, đẩy cửa kính bước .

Người phụ nữ mỉm tạm biệt khác, khoác khăn choàng lên vai.

Cuối thu, tiếng giày cao gót gõ lên nền đá cẩm thạch, vang vọng trong gian yên tĩnh.

Tôi vô thức theo phía .

Người phụ nữ .

Khi thấy rõ khuôn mặt— sững sờ.

“Thật sự là em?”

Châu Vân nheo mắt :

“Lão Trần? Sao ở đây?”

Tôi nhất thời nghẹn họng.

—… ở đây?

Ngay cả lý do vì bước , chính cũng thể rõ.

9

Như thể là bản năng thúc đẩy, đuổi theo bóng lưng quen thuộc .

“Lão Trần!”

Tiếng gọi của Lâm Tuyết vang lên phía .

“Em tìm khắp nơi, thì —”

Cô dừng khi thấy Châu Vân.

Đôi mắt mở to kinh ngạc, hỏi điều mà chính cũng đang thắc mắc trong lòng:

“Người phụ nữ vẽ tranh khi nãy là chị ? Chị biết vẽ tranh sơn dầu ?”

Châu Vân chỉ khẽ , trả lời.

Ánh mắt lướt nhẹ qua chúng , rời .

Trên đường trở về, khí trong xe tĩnh lặng đến lạ.

Lâm Tuyết bất chợt đầu :

“Anh cố ý theo chị đúng ? Sớm đã nhận ? Không chị chẳng hiểu gì về hội họa ?”

Tôi thẳng về phía , đáp ngắn gọn:

“Anh cũng bất ngờ. Trước nay ở nhà, cô từng nhắc tới.”

“Chung sống ba mươi năm, mà chị giấu tài năng như thế? Không thể nào…”

Lâm Tuyết nhếch môi , vẻ mặt thoáng lạ:

“Chị như biến thành khác . Trang điểm kỹ càng, còn mang giày cao gót… Chẳng lẽ lưng đã mới, nên mới dễ dàng đồng ý ly—”

Chiếc xe đột ngột phanh gấp, âm thanh chói tai vang lên.

Lâm Tuyết nhào về phía , bật thốt lên một tiếng hoảng hốt.

Tôi đầu , giọng lạnh như băng:

“Đừng dùng mấy suy nghĩ dơ bẩn đó mà phỏng đoán bà !”

Lâm Tuyết ôm lấy bả vai dây an siết đau, sửng sốt , bất ngờ hét lên đầy giận dữ:

“Phải, chị thanh cao mỹ, còn em thì ? Em tự sa ngã, cam tâm làm thứ ba! Là em hèn hạ vô sỉ! Là em đạo đức!”

Tôi nhíu mày:

“Em cần như thế.”

Mắt cô đỏ hoe, cảm xúc bùng nổ:

“Từ nhỏ đến lớn, những gì em đều là do tự nỗ lực. Em cũng là cán bộ về hưu địa vị, nếu thật lòng yêu , em chấp nhận rơi cảnh như thế …”

Nói đến đây, giọng cô nghẹn .

Tôi gì, chỉ thở dài một tiếng thật dài.

“Anh hiểu hết những gì em đã hy sinh. đừng cố chấp nữa… Chúng đã đến bước .”

Cô cắn môi, hồi lâu mới khẽ đáp:

“Ừ.”

Tối hôm đó, cô kéo xuống trò chuyện.

Sau một lúc, khẽ lời xin .

Cô ngẩng đầu lên, trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh .

Rồi dịu dàng :

“Dạo mệt mỏi quá .

“Ngày mai em bốc ít thuốc bổ khí dưỡng thần cho .”

Tôi lặng lẽ mặc áo, sẽ ban công hóng gió một chút.

Trong bóng đêm, xung quanh yên ắng đến lạ thường.

Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu mà chẳng thể kìm :

Châu Vân… dường như còn một mặt khác mà bao giờ nhận .

10

Vì chuyện đó mà tâm trạng , nên cố gắng dành thời gian đưa Lâm Tuyết dự buổi triển lãm của các họa sĩ nhí.

Thật , năng lực vẽ tranh của Tiểu Nhụy mấy nổi bật.

Lần nhường suất tham dự của Tiểu Vũ cho con bé, chỉ vì một lần Lâm Tuyết rơm rớm nước mắt kể quãng thời gian khó nhọc nuôi con và cháu một , rằng tâm nguyện lớn nhất là để cháu gái một cơ hội như bao đứa trẻ khác.

Khi , thấy chuyện đó đáng kể.

Tiểu Vũ từ nhỏ đã thể hiện năng khiếu hội họa vượt trội, từng giành vô số giải thưởng, nghĩ thiếu một lần cũng chẳng .

Tôi ngờ Châu Vân phản ứng dữ dội đến .

Từ hôm đó, bà còn chủ động liên lạc với nữa…

Tại buổi triển lãm, bất ngờ thấy Châu Vân và Tiểu Vũ.

Tôi và Lâm Tuyết mỗi dắt một tay Tiểu Nhụy, đối diện họ ngay giữa hành lang triển lãm.

Tôi gọi:

“Tiểu Vũ!”

Thằng bé mặt , kéo tay Châu Vân bước nhanh khỏi chỗ đó.

Người phụ trách phòng tranh cho biết—Tiểu Vũ đã rút khỏi lớp học cũ, chuyển sang một phòng tranh nhỏ hơn và giành suất tham dự mới.

Tôi thấy lòng ngổn ngang.

Tiểu Vũ từ nhỏ hoạt bát, dễ thương, gần gũi với .

Nó từng mơ ước trở thành họa sĩ nổi tiếng quốc tế.

Vì để hỗ trợ giấc mơ , và Châu Vân từng tỉ mỉ chọn lựa, gửi con lớp học do một bạn cũ của mở.

Giờ đây, Tiểu Vũ bức tranh của , say sưa thuyết trình, cử chỉ chững chạc, lời lưu loát.

Rõ ràng, tác phẩm là kết tinh từ sự chăm chỉ và tâm huyết.

Châu Vân bên cạnh, dáng gầy gò, ánh mắt chăm chú dõi theo Tiểu Vũ.

Ngày xưa, cũng từng là một phần trong khung cảnh .

Tiểu Vũ thuyết trình, và Châu Vân lặng lẽ lắng , hồi hộp mà cũng tự hào.

Còn giờ, trở thành ngoài, xa lạ như từng quen biết.

Lồng ngực thắt , nhói lên từng cơn.

Một của ban tổ chức ghé , thì thầm bóng gió rằng họ thể “sắp xếp” giúp Tiểu Nhụy đạt giải.

Tôi lập tức nổi giận, quát lớn:

“Không thấy tranh của Tiểu Vũ xuất sắc hơn ? Tiểu Vũ là cháu ruột , tại cướp giải của nó?”

Người nọ hoảng hốt lùi :

“Tôi ngài và cô giáo Châu mâu thuẫn, tưởng… tưởng…”

Anh luống cuống bỏ .

Tôi , bắt gặp ánh mắt Lâm Tuyết.

Khuôn mặt cô tối sầm, môi mím chặt.

Tôi biết cô đang giận—giận vì lời của ban nãy.

lúc , chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến cảm xúc của cô nữa.

Có thứ gì đó như bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim , đau đến nghẹt thở.

Tôi thể hiểu nổi—rốt cuộc đã làm gì, mà đến cả ngoài cũng tin thể giở trò với chính đứa cháu ruột của !

Tiểu Vũ cầm chứng nhận đạt giải, cố ý ngang qua Tiểu Nhụy.

Tiểu Nhụy tức đến phát , hét lên:

“Ông nội Trần quen biết, ông sẽ khiến ban giám khảo trao giải cho ! Cậu cứ chờ đấy!”

Tiểu Vũ khựng , nụ đắc ý gương mặt đông cứng .

Châu Vân cau mày, lập tức ôm lấy Tiểu Vũ rời khỏi đó.

Dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ—

Trong góc phòng triển lãm, thằng bé vùi mặt lòng Châu Vân, nức nở.

Tôi xa xa, họ, chầm chậm nhắm mắt .

Tôi hiểu nổi…

Sao mọi chuyện thành như thế …

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện