Lưỡng Bất Khả Tâm - Chương 5
“Đừng .”
Ngón tay ấm áp chạm lên khóe mắt .
“Chẳng qua chỉ là diễn trò lừa lão già đó thôi, phụ thân tay nặng .”
Nói xong, ngừng , khóe miệng cong cong:
“… A Nguyệt mà thế , khiến bắt nạt vô cùng.”
Hắn định cúi đầu gần, liền giơ tay vỗ ngay trán .
Ngay lúc còn kịp oán trách, đã cúi đầu hôn lên vết roi nơi xương quai xanh:
“Đến lúc làm việc .”
10
Thật , số lương cứu tế là do chính sai cướp.
Người của từ sớm đã mang một phần lương khác .
Vậy nên dù bề mặt Nguyên châu vẻ loạn lạc, nhưng thực dân chúng vẫn cơm ăn, nước uống.
Ta làm bởi vì dẫu Thánh thượng cũng sẽ kiếm cớ trị tội , chi bằng để tự “cướp” .
Chỉ là… Bạch Giản Hành, là một ngoài ý .
Giờ mọi chuyện đã an , cùng Mộ Lan Già cũng trở về thượng kinh.
Đêm ngày rời Nguyên châu, thái thú đặc biệt mở yến tiệc tiễn biệt.
Còn mời cả các thương nhân đã quyên góp lương thực.
Người dẫn đầu là một công tử cao ráo, đeo nửa chiếc mặt nạ bạc.
Ánh mắt chạm , Mộ Lan Già đã chắn mặt .
“A Nguyệt, nàng .”
Ta buồn để ý, thong thả ghế chủ vị.
Thái thú tinh mắt, lập tức dẫn đến mời rượu:
“Quận chúa, đây là Giản công tử đến từ Giang châu. Công tử ngày mai cũng thượng kinh làm ăn, chi bằng hai đồng hành?”
Ta nổi tiếng háo sắc, chắc là lão cho rằng đã để mắt tới .
Mộ Lan Già nghiến răng nghiến lợi:
“Chắc Thái thú biết? Ta và Quận chúa sắp thành hôn.
“Đi cùng nam nhân khác, e là hợp lễ.”
Cục diện lập tức rơi tĩnh lặng.
Hồi lâu , Thái thú mới gượng gật đầu: “Thì là …”
Sau đó len lén về chỗ .
Công tử đeo mặt nạ ý định rời .
Giọng trong trẻo lạnh lùng, thong thả vang lên:
“Quận chúa, thích ?”
Mộ Lan Già như dựng lông:
“Sao? Công tử đây làm nhỏ cho A Nguyệt nhà ?”
Hắn chẳng thèm liếc Mộ Lan Già, chỉ :
“Có thể chứ, Quận chúa?”
Tay run một cái, suýt nữa làm đổ cả chén rượu.
Chúng đều biết rõ mặt nạ là gương mặt quen thuộc đến nhường nào.
ai tin , Bạch Giản Hành – kẻ luôn thanh lãnh kiêu ngạo – thể lời làm nhỏ?
Không chỉ , ngay cả Mộ Lan Già cũng sững .
“Ta nguyện ở bên Quận chúa, thân phận thế nào cũng .”
Ta câu chẳng qua là để y chết tâm, mà y …
Ta liếc sang bên cạnh, mặt Mộ Lan Già đen đến dọa .
“Bạch Giản Hành, ngươi nhất nên nghĩ kỹ những lời ngươi .”
“Ta và Thiếu các chủ đã kết thúc giao dịch, từ nay làm gì, ngươi quyền can thiệp.”
Mộ Lan Già bật giận dữ, ánh mắt còn vẻ cợt nhả thường ngày:
“Vậy thì… đổi sang nơi khác ?”
11
Một canh giờ .
Hậu viện Thái thú phủ.
Mộ Lan Già và Bạch Giản Hành thi bắn cung.
Ai thua thì uống rượu.
Ai thắng, thì cùng .
Bắn mười lượt, hai bất phân thắng bại.
Đến lượt thứ mười một, Mộ Lan Già nhỉnh một chút nhưng vẫn thua.
Uống một hũ rượu, tay đã còn vững như ban đầu.
Lần nào cũng chỉ thiếu một chút.
Đến khi uống đến hũ thứ năm, đã loạng choạng, mắt mơ màng.
Hắn bỏ luôn cả cung tiễn, bước về phía , dụi đầu cổ :
“A Nguyệt… làm nàng mất mặt …”
Mộ Lan Già u oán dụi dụi như một con hồ ly nhỏ.
Ta vỗ vỗ đầu :
“Vất vả .”
Rồi hiệu cho đưa .
Ai ngờ như cao dán chó, bám lấy buông:
“Ta … nàng chọn …”
Phía đối diện, ánh mắt Bạch Giản Hành lạnh lùng:
“Thiếu các chủ, đã cược thì chịu thua. Muốn tỷ nữa ?”
“Hử, sợ ngươi ?”
Lần , hai chuyển sang đấu cờ.
Ta cũng thấy buồn ngủ.
Dứt khoát về phòng ngủ một giấc.
Sáng hôm tỉnh dậy, ngoài cửa đang .
Vẫn là Bạch Giản Hành, vẫn mặt nạ , y phục trắng thuần như đóa ngọc lan chớm nở.
Bọn hầu cận thức thời lui xuống hết.
Ta cho y phòng, rót một chén trà nóng.
Y và Mộ Lan Già cả đêm ngủ.
Mộ Lan Già vì say rượu đã khiêng về từ sớm.
“Chuyện nhà họ Bạch…”
“Quận chúa yên tâm, sẽ tự an bài, tuyệt liên lụy tới .”
“Trước khi chuyện đó kết thúc, chỉ là Giản công tử đến từ Giang châu, là… đeo mặt nạ bên cạnh Quận chúa.”
Gió thoảng qua, lòng như ngừng đập một nhịp.
“Chẳng đây… Quận chúa từng , … ?”
Bạch Giản Hành vẻ mặt chính trực, nhưng vành tai đã đỏ ửng.
Câu như sét đánh ngang tai, ngẩn .
Hồi lâu, mới lắp bắp :
“Chuyện … nên suy nghĩ thêm đã…”
“Quận chúa đã , thể… cả ?”
「……」
Y tháo mặt nạ, để lộ khuôn mặt lạnh lùng thanh tú .
“Ta sẽ hầu hạ Quận chúa thật .”
Lời , chẳng khác nào cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện hoan ái.
“Ngươi đã mệt cả đêm , để hôm khác .”
Bạch Giản Hành siết chặt đai lưng.
“Thể lực của vẫn còn khá.”
…Ý là như thế ?
Ta đỡ trán thở dài, kéo y dậy đẩy ngoài cửa.
“Ý của là, nếu ngươi làm , cũng nên hỏi qua ý của chính thất .”
12
Một ngày đại hôn của và Mộ Lan Già, thánh chỉ tuyên cáo thiên hạ: án oan của Bạch gia đã giải.
Toàn bộ tộc nhân Bạch gia còn sống đều khôi phục lương tịch.
Ta hai mặt, một đỏ một xanh, nhất thời trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Mộ Lan Già nhịn mà lên tiếng:
“Bạch Giản Hành, ngươi còn biết hổ là gì ?
“Hôm nay là hôn lễ của và A Nguyệt, chứ của ba chúng .”
Bạch Giản Hành mặt đổi sắc:
“Nếu ngươi thấy ngại, thì ngoài.”
Mộ Lan Già: “?”
Ta: “…”
Một canh giờ , một mái nhà, uống rượu đối nguyệt.
Tiếng thở dài nối tiếp dứt.
Đêm động phòng hoa chúc vốn nên mỹ mãn, lẩn trốn nơi .
Chuyện Bạch Giản Hành làm … quả thật là một con đường gian nan.
13 – Bạch Giản Hành
Năm mười bốn tuổi, Bạch Giản Hành Sơn chủ sai đến Giang Châu chiêu mộ nhân tài.
Nghe nơi đó một thiên tài xuất thế, Sơn chủ lệnh cho y nhất định đưa về.
Thế nhưng hôm đến bái phỏng, y chặn ngoài cửa.
Chẳng còn cách nào, y chỉ đành ngày ngày đến phủ chờ đợi.
Cho đến một ngày, y thấy một thiếu niên leo tường ngoài.
Thiếu niên diện mạo như ngọc, đến mức khiến dám thẳng.
Khi thấy y, đôi mắt sáng bừng lên:
“Vị ca ca tuấn tú , đến tìm ?”
Y đỏ mặt, vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Tại hạ đến tìm Giang công tử.”
“Vậy thì đúng , chính là cần tìm.”
Bạch Giản Hành mừng rỡ, định mở lời rõ mục đích.
Thiếu niên kéo tay y, :
“Nếu đã đến tìm , thì chơi vui đã.”
Ngày , là ngày điên rồ nhất trong hơn mười năm tuân thủ quy củ của Bạch Giản Hành.
Thiếu niên dắt y cưỡi ngựa dọc phố dài, hát chốn thanh lâu, đại náo sòng bạc.
Đến nửa đêm kéo y lên mái nhà đếm :
“Nơi thật , thật sống ở đây mãi mãi.”
Có lẽ vì vui quá hóa cuồng.
Thiếu niên chắp tay nâng mặt , nụ rực rỡ còn hơn ánh trăng:
“Nói một bí mật, thật đời chẳng Giang công tử nào cả.
“Ta từ thượng kinh đến.
“Định An vương là phụ thân , Trưởng công chúa Bắc quốc là mẫu thân .”
Bên tai y là tiếng gió rít gào, và cả tiếng tim đập dữ dội.
Tình cảm của thiếu niên, bắt đầu từ lúc đó.
Chỉ là… lần gặp , còn nhớ rõ, nàng thì đã quên .
14 – Mộ Lan Già
Lúc ba tuổi, Mộ Lan Già từng chỉ tiểu cô nương Ngôn Chi Nguyệt hai tuổi mà đòi mang về nhà.
Mộ lão gia bất đắc dĩ, đành đưa nàng phủ Định An vương nuôi dưỡng.
Nuôi một mạch ba năm.
Đến năm sáu tuổi, buộc lên Tuyền Lâm sơn học nghệ.
Hôm rời , lén giấu Ngôn Chi Nguyệt năm tuổi trong rương, định lén mang theo.
Kết quả Định An vương bắt tại trận.
Định An vương chỉ biết thở dài:
“Tội nghiệp quá.”
Ngôn Chi Nguyệt nhỏ bé bám lấy chân phụ thân, hì hì:
“Phụ thân, con cùng ca ca.”
Định An vương mặt khổ sở:
“Đây ca ca của con, là nhỏ của con đấy.”
Mộ Lan Già ở bên cạnh lẩm bẩm:
“Không thân thích ruột thịt.”
Không quan hệ huyết thống… lớn lên vẫn thể cưới nàng.
— Kết thúc.