Lưỡng Bất Khả Tâm - Chương 4
Giọng của Bạch Giản Hành lạnh lùng cứng rắn kéo về thực tại.
Động tác của Mộ Lan Già khựng chốc lát.
Rồi tiếp tục.
Người bên ngoài cũng dừng .
“Ra ngoài xem , cửa sắp y phá .”
“Ra từ ?”
Gương mặt Mộ Lan Già đỏ bừng, mắt rời một khắc.
Ta một cước đá khỏi giường.
Mộ Lan Già vẻ mặt ung dung chẳng chút hổ, tiện tay khoác đại một cái áo ngoài.
Cửa mở , lúc Bạch Giản Hành bước trong phòng thì vặn cài xong đai lưng.
Có lẽ do gió đêm ùa , hàn khí y lạnh đến rợn .
“Quận chúa, nên uống thuốc .”
Những ngày qua vội vã, nhiễm phong hàn, nhưng cũng nặng lắm.
Thế mà Bạch Giản Hành vẫn nhất quyết bắt mỗi ngày uống thuốc:
“A Nguyệt sợ đắng, để đút nàng uống.”
Mộ Lan Già lưng y, tiện tay cầm bát thuốc uống một ngụm.
Ta kinh ngạc cúi về phía , giơ tay ngăn , nhưng còn nhanh hơn một bước kéo trở về.
Ngay đó là một cú đánh nặng nề.
Thuốc đổ đất.
Mộ Lan Già cũng ngã xuống đất.
“Mộ Lan Già, ngươi còn biết hổ ?”
Mộ Lan Già Bạch Giản Hành đang giận dữ mặt, như chẳng liên can gì.
Ngẩng đầu :
“A Nguyệt~ Hắn đánh .”
Ta: …
Ta cũng đánh ngươi.
Dùng miệng đút thuốc, đúng là chỉ nghĩ .
Ta định khuyên can, chỉ phất tay đuổi : “Các ngươi ngoài cả .”
“Quận chúa.”
Bạch Giản Hành chịu lời:
“Chúng cần chuyện.”
Ta Mộ Lan Già vô tội, gương mặt lạnh lùng của Bạch Giản Hành.
Cuối cùng cũng gật đầu.
Chuyện quả thực nên cho rõ ràng.
Lần thánh chỉ đến quá đột ngột, kịp gì.
Trong phòng thu dọn sạch sẽ, Mộ Lan Già đuổi ngoài.
“Nói .”
“Quận chúa đã quyết định ?”
“Ừ.”
“Ngươi rõ ràng biết cái giá trả khi ở bên là gì.”
Ta im lặng y.
Cái giá đó, tự nhiên hiểu rõ.
Lần Thánh thượng phái hộ tống cứu tế lương, nếu xảy chuyện gì, ai dám đoán hậu quả.
Đêm đó, chuyện Mộ Lan Già theo về phủ hề tiết lộ ngoài, nhưng thể qua mắt Thánh thượng.
Đó là khởi đầu cho cái gọi là “cái giá”.
Cũng như năm xưa xin giữ Bạch Giản Hành, cái mất chỉ là một trăm lượng bạc.
Còn cả Thanh Phong Lâu.
Mọi đều cho rằng Thanh Phong Lâu là của , nhưng nay thực sự là Thánh thượng.
Thanh Phong Lâu bên ngoài là nơi vui chơi tiêu khiển, thực chất trong đó là những nam tử tuyệt sắc, ai nấy đều là cao thủ hàng đầu.
Không chỉ giết trong vô hình, mà còn thể khiến các tiểu thư thế gia cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả.
“Ngươi nên sớm rời , làm điều làm.”
Ánh nến hắt lên mặt y, lúc sáng lúc tối.
Sự lạnh lẽo nơi đáy mắt khiến rét mà run.
“Muốn thì đòi, thì đuổi .
“Ngôn Chi Nguyệt, nàng tim ?”
Ta định thôi.
Kỳ thực y. Gương mặt , mỗi lần thấy đều khiến trái tim rung động.
giữ cả hai , quả thực thỏa đáng.
Đã là Mộ Lan Già giường , trách nhiệm với .
Bên ngoài bỗng náo động, thổi tắt nến.
Đầu óc choáng váng, ngất biết gì nữa.
Lúc tỉnh , trời đã sáng.
Bạch Giản Hành bên cạnh.
Ta cảm giác như bản thân đang ở thuyền.
“Lương thực cứu tế cướp .”
Không ngoài dự đoán.
“Mộ Lan Già ?”
Ta mất tích, nhất định sẽ cuống cuồng.
“Hồi kinh .”
Y lưng về phía , giọng điệu bình thản.
Tựa như sớm đoán sẽ hỏi gì.
“Hắn tự ý rời kinh, giam Vân Lao.”
Đó là nơi Mộ Vân Các dùng để giam kẻ phản bội và trừng phạt trong các.
“Đã bao lâu ?”
“Năm ngày.”
Vậy là đã mê man năm ngày?
Chẳng trách thân ê ẩm.
“Chúng ?”
Ta vén rèm, bên ngoài là núi rừng mênh mông vô tận.
Tứ phía lặng ngắt như tờ.
“Đưa Quận chúa về nhà.”
Mãi đến khi rời khỏi thuyền, mới hiểu “nhà” mà Bạch Giản Hành là nơi nào.
Những năm qua, y đã âm thầm làm nhiều việc lưng .
Ngay cả ở Giang Châu cũng mua một phủ .
Giang Châu gần núi Tuyền Lâm, núi non hữu tình, khí hậu ôn hòa.
Năm xưa từng đến đây ở, chỉ tiếc mẫu thân đồng ý.
Trong phủ của Bạch Giản Hành chỉ một quản gia và vài gia nhân.
Y sắp xếp ở ngay viện của y.
Ta ở phòng chính, y ở phòng bên.
từ khi đến đây, y luôn sớm về khuya.
Nếu nửa đêm động, còn tưởng y đã biến mất.
Nói chuyện với quản gia mới biết—
Bạch Giản Hành đang lo thu mua lương thực.
Lương thực cứu tế cướp, – hộ tống – mất tích, bên ngoài đã sớm ầm ĩ náo loạn.
Để xoa dịu lòng dân, bù đắp lầm của , y dùng thân phận thương nhân mà gom góp lương thực chuyển đến Nguyên Châu.
hề đề cập đến chuyện mất tích.
Ta tìm y chuyện.
Bạch Giản Hành luôn lấy cớ bận rộn để né tránh.
Vậy nên đành đợi trong phòng y.
Mãi đến nửa đêm, một thân ảnh mỏi mệt mới đẩy cửa bước .
Thấy , y khựng một nhịp:
“Quận chúa…”
“Ngươi giam Định An Quận chúa tại đây, cho dù ngày nhà họ Bạch minh oan, ngươi cũng khó tránh khỏi tội.
“Chuyện Nguyên Châu, ngươi cần lo nữa.”
Bạch Giản Hành cụp mắt, thân thể mệt mỏi càng thêm vô lực.
Chuyến hộ tống cứu tế lần , vốn là một ván cờ.
Lương thực mất, khó thoát tội.
Thế là Thánh thượng cớ để chèn ép Định An Vương phủ.
Mà nếu mất, cũng dễ loạn dân vây đánh.
Mất trong sạch là chuyện nhỏ, mất mạng mới là điều đáng.
Phụ mẫu chỉ mỗi , nếu chết, Định An Vương phủ cũng sẽ sụp đổ.
Cái tên trong hôn thư của Mộ Lan Già, tự nhiên sẽ còn là nữa.
Bạch Giản Hành dùng chính để phá cục diện .
“Rõ ràng bên mới là lựa chọn nhất, nàng chọn ?”
Trong bóng tối, đôi mắt lạnh lùng của y phủ một tầng nước.
Chờ đến khi y rửa sạch oan khuất cho Bạch gia, chỉ cần mọi biết thời gian chúng ở bên , y cầu xin một ân điển là thể danh chính ngôn thuận.
Còn nếu chọn Mộ Lan Già, giữa chúng sẽ mất quá nhiều thứ.
“ .”
Y lặng tại chỗ.
“Thả .”
“Phải làm mới ?”
Thân ảnh y lờ mờ trong bóng tối, tiếng thở nặng nề vang lên giữa gian yên ắng.
Ta chẳng những an ủi, còn đổ thêm dầu lửa:
“Nếu ngươi chịu làm nhỏ, khi còn cơ hội.”
Câu cuối cùng , chặt đứt hi vọng mong manh của y.
Bạch Giản Hành là thế nào, thể chịu khuất ?
Cho dù từng là nô lệ của , y cũng từng đánh mất tôn nghiêm của .
Câu đó chẳng qua là y từ bỏ.
Quả nhiên, thân ảnh lặng yên một lúc lâu, rời khỏi phòng trong im lặng.
09
Lúc gặp Mộ Lan Già, khéo cũng là khi đem số lương cứu tế áp giải về đến Nguyên châu.
Hắn đã dâng sớ nhận tội với Thánh thượng, chủ động xin Nguyên châu cứu nạn, tiện đường tìm .
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, đã an bài chu cho dân nạn nơi đây.
Cũng vì thế mà gầy thấy rõ, làn da trắng ngần cũng đã sạm đen ít.
Đây là lần đầu tiên thấy một Mộ Lan Già như .
Thiếu niên ôm chặt lấy , những giọt lệ nóng hổi rơi từng giọt vai .
“Bạch Giản Hành tên khốn đó, đây còn coi như , thật đê tiện!”
“Ngươi thì hơn gì ?”
Rõ ràng biết của cũng thích , mà giấu cả hai bên.
Đêm biết định hạ dược Bạch Giản Hành, cố tình gọi .
Rồi chính , lặng lẽ phòng .
Hắn dịu giọng, :
“A Nguyệt, sai , từ nay trở nàng thể coi như chó mà sai khiến cũng …
“Chỉ cần… đừng bỏ rơi .”
Ta trong lòng động đậy, lén lút đưa tay sờ lên vòm ngực rắn chắc như tường thành .
“Việc đã giải quyết xong cả ?”
“Tên già biết điều đó, bắt bọn dâng một nửa Mộ Vân Các mới chịu buông tay.”
Một nửa Mộ Vân Các, gần bằng phân nửa quốc khố còn gì.
“Yên tâm, phụ thân vốn cũng định thu liễm thế lực, lần chịu quá nhiều tội.”
chỉ cần dùng chút lực tay, đã hít một ngụm khí lạnh.
Ta kéo về phòng, trực tiếp cởi áo .
“Khoan đã A Nguyệt, bây giờ vẫn còn ban ngày mà…”
Ta những vết roi chồng chéo đỏ tía khắp lưng , mắt bỗng cay xè.
Mộ gia thương nhất, đến đánh lòng bàn tay cũng nỡ.
Thế mà đây mà gọi là chịu tội nặng?