Lỡ Làm Yêu Vương To Bụng Rồi!? - Chương 3
25
“Đại vương, chịu ủy khuất thì thôi, nhưng còn thái tử trong bụng thì bây giờ?”
Vũ Nhu một thân y phục trắng muốt, thân hình yếu đuối như liễu gió, dáng uyển chuyển.
Song yêu vương chỉ nhíu mày, chẳng mảy may động tâm:
“Ngươi gì? Ngươi mang thai ư?”
“ , là cốt nhục của đại vương đó!”
Nàng cúi đầu thẹn thùng: “Đêm đó, uống say…”
Phụt—
Yêu vương bật , chậm rãi giơ ba ngón tay, lạnh lùng :
“Thứ nhất: là do trưởng lão ép buộc chọn ngươi, từng đồng ý.
Thứ hai: dị ứng rượu.
Thứ ba: đừng giả bộ nữa, ngươi giả mang thai.”
“Thiếp !”
Vũ Nhu hoảng hốt, lập tức vén tay áo: “Đại vương, chuyện trọng đại như , dám ngậm máu phun ?”
“Ngươi dám đấy.”
Yêu vương hừ lạnh, vung tay, một đạo linh quang quét qua:
“Kìa, xẹp .”
“Á á á!!!”
Vũ Nhu thét lên: “Hài nhi của , là con của và đại vương mà!”
“Đủ , tự lui xuống mà chơi, đừng tới quấy rầy tình cảm của và phu nhân. Đa tạ.”
Hắn còn chẳng buồn liếc nàng lấy một cái, xoay chui ngay lòng ,
“Thần tiên tỷ tỷ, lợi hại ?”
Ta gật đầu: “Ừm.”
Hắn lập tức cong mắt rạng rỡ: “Vậy… thể cho thơm một cái chứ?”
26
Đêm buông xuống, ánh đèn trong điện chỉ còn leo lét vài ngọn. Màn trướng buông xuống, bóng tối bao phủ, nhưng khiến sợ hãi, trái tĩnh mịch đến lạ thường.
Ngắm gương mặt say ngủ của yêu vương bên cạnh, biết, đây là lúc lơ là phòng nhất.
Nói cách khác: thời cơ đã đến, thể tay !
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc định động thủ, cánh tay ôm chặt lấy.
Giọng trong mơ khàn khàn, nhẹ nhàng như sóng nước lăn tăn:
“Phu nhân… thích nàng.”
Trái tim , bất giác khựng một nhịp.
27
Hắn thích .
Thực … cũng chút thích .
, còn những cô nương đã mất tích thì đây?
Các nàng cũng từng thương, nhưng bắt rút máu, đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
Ta tới đây là theo lệnh của huyện lệnh Đào Hoa trấn để điều tra cứu .
Trì hoãn thêm chút nào, các nàng sẽ càng nguy hiểm.
Ta thể để tình cảm nhi nữ làm chậm trễ chính sự!
Nghĩ , rút dao găm, kề lên cổ .
Thế … mạch đập tay khiến cho chấn động.
Mạch đập nhanh, tròn trịa như hạt châu—
Đây là… mạch hỉ?
28
Yêu y xác nhận: yêu vương thật sự đang mang thai con của .
Ta: “???”
Khoan đã… ngươi rõ lời đang đấy?
Nam nhân cũng thể mang thai ?
“Phu nhân, chẳng bao lâu nữa tình yêu chúng sẽ kết tinh .”
Yêu vương cúi đầu, ngượng ngùng đầy ngọt ngào.
Ta rối rắm xoa đầu .
Đêm xuống, lén tìm ngọc diện hồ ly.
Dù gì thì cũng thể để các cô nương đợi lâu thêm nữa.
29
“Phu nhân, chính là chỗ .”
Dưới sự đe dọa của , ngọc diện hồ ly đưa đến một sơn động sâu trong yêu sơn.
Vừa , liền thấy quan tài băng ở giữa động.
Trong quan tài, một nữ tử áo đỏ ngửa, sắc mặt hồng hào, môi đỏ như chu sa, nơi đuôi mắt một nốt ruồi nhỏ bằng hạt gạo, như thể chỉ là đang say ngủ giữa muôn hoa, chỉ lát nữa thôi sẽ tỉnh .
biết rõ—nàng đã mất hết sinh khí.
“Sư tỷ!”
30
Sau đó, liền ngất lịm.
Khi tỉnh , đã trong lòng yêu vương.
“Phu nhân, nếu nàng mệnh hệ gì… và con thể sống nổi!”
Yêu vương như mưa, ngay cả cái bụng cũng run rẩy theo.
Ta chỉ ngước lên, ngơ ngác hỏi: “Ngươi là ai?”
“Có lẽ là do phu nhân nhất thời tiếp nhận nổi việc làm ngài lớn bụng, đâm đầu đó mất trí nhớ.”
Yêu y bên cạnh giải thích.
Yêu vương giận dữ: “Vậy khi nào nàng mới hồi phục ký ức?”
“Có thể là ngày mai, cũng thể… là cả đời.”
31
Ký ức tới đó là chấm dứt.
Ta xoa đầu, trong lòng vẫn đầy nghi hoặc:
Hôm rốt cuộc đã xảy chuyện gì?
Vì thấy sư tỷ, liền bất tỉnh?
Rồi khi tỉnh mất trí?
32
Để giải đáp thắc mắc, lần theo ký ức, một lần nữa sơn động sâu trong yêu sơn.
Kết quả… ngọc diện hồ ly treo ngược lên.
“Lần tha cho ngươi là sợ yêu vương lần theo dấu vết.”
“Vì , đã hao tổn ít công sức khiến ngươi mất trí nhớ.”
“Thế mà ngươi khiến thất vọng.”
“Sao chịu sống trong hạnh phúc? Cứ nhất định khôi phục trí nhớ?”
Thì là thế.
Ta lập tức hiểu tất cả: “Ngươi đã lừa , từ đầu đến cuối, các cô nương mất tích liên quan gì đến yêu vương cả.”
“Kẻ làm điều ác thật sự… chính là ngươi!”
“ đó, nên sẽ thưởng cho ngươi một thứ.”
Ngọc diện hồ ly nheo mắt , từng bước nhỏ tiến gần:
“Thưởng cho ngươi… chết !”
33
Hang động âm u lạnh lẽo, chính là địa bàn của Ngọc Diện hồ ly.
Sau ba trăm hiệp giao tranh ác liệt, mới kinh ngạc nhận —
Pháp lực của thâm hậu, hề thua kém yêu vương.
Thì đó chỉ là giả vờ thua trận, giấu tài chờ thời.
“Rắc!” một tiếng, trường kiếm của hồ yêu bẻ gãy.
Khi kiệt sức gục xuống đất, chỉ thấy hồ yêu hóa thành nguyên hình, từng bước một tiến gần.
Ngay đó, móng vuốt to lớn bất ngờ vung lên——
34
Thế nhưng, ngay lúc tưởng sẽ đập nát thành thịt vụn, một bóng trắng chợt lóe qua, đánh lệch vuốt hồ ly cả trượng.
Con hồ ly to lớn lảo đảo lùi một bước, vững, cả hang động cũng rung chuyển theo hai cái.
Ta ngoái đầu , chỉ thấy yêu vương lơ lửng giữa trung, tay cầm trường tiên, bóng roi tung bay như dệt thành một cái lưới lớn, trói chặt hồ yêu bên trong.
Khoảnh khắc , bỗng cảm thấy bóng hình gầy guộc chẳng khác gì sát thần bước từ địa ngục, dẫm lên máu mà đến.
35
“Cho dù là ngươi… cũng ngăn !”
Ngọc Diện hồ ly tách chín cái đuôi, lao giao chiến với yêu vương.
Sư nhân cơ hội , vung kiếm chém đứt dây leo trói .
“Muội chứ?”
“Muội…”
Ta đang định đáp ánh mắt lo lắng của sư —
Bỗng một dây leo chẳng biết thò từ góc tối nào, đâm thẳng lưng .
Xuyên tim mà đâm qua, máu tuôn xối xả.
Ngọc Diện hồ ly cất tiếng điên cuồng:
“Ha ha ha ha ha ——”
Nhìn máu chảy dọc theo dây leo trong quan tài băng, thoả mãn gật đầu:
“Hồi sinh , ái nhân của !”
36
Ngay đó, quan tài băng phát luồng sáng trắng chói lòa.
Thiếu nữ vốn đã mất sinh khí, mở mắt bật dậy.
“……”
Ta, yêu vương và sư đều từng thấy cảnh , sững sờ đến nghẹn lời.
Ngọc Diện hồ ly thì đầy vẻ vui mừng, ôm lấy thiếu nữ trong quan tài, hôn cảm tạ:
“Thần linh ơi, rốt cuộc cũng lời cầu nguyện của ?”
“Không ngờ máu của nàng … hữu hiệu gấp mấy lần những nữ tử khác!”
“Ta đúng là nên sớm bắt nàng về mới !”
37
“Ngọc… Diện?”
Sư tỷ hé đôi môi đỏ thắm, chậm rãi gọi một cái tên.
Ngọc Diện hồ ly lập tức hân hoan: “Hà Nhi! Cuối cùng nàng cũng tỉnh !”
“Trước là sai, nên vì nàng tu vô tình đạo mà giết nàng.”
“ giờ nữa, lầm đã sửa… Hà Nhi?”
38
Biến cố bất ngờ khiến nét mặt Ngọc Diện hồ ly trở nên dữ tợn.
Hắn thể tin nổi chuôi kiếm lộ nơi ngực , lập tức hóa móng vuốt, bóp cổ sư tỷ.
“Ngươi Hà Nhi của ! Ngươi là ai?”
“Ta là con gái huyện lệnh Đào Hoa trấn, Đào Yêu, là Lê Hương của Lê Hoa trấn, là Xuân Hà của Liên Hoa trấn…”
Sư tỷ mặt biểu cảm, ánh mắt bàng hoàng của , khẽ mỉm :
“Chỉ duy nhất… Thanh Hà của ngươi.”
“Tại ? Đây rõ ràng là thân thể của Hà Nhi!”
Ngọc Diện hồ ly gầm lên, siết mạnh hơn khiến gương mặt sư tỷ tím bầm.
Thế nhưng nàng vẫn mỉm , chút sợ hãi:
“Nàng gặp ngươi, nên đã giao thân xác cho chúng .”
“Vì dục vọng bản thân mà giết chết trong lòng, chịu nổi ân hận giết cả chúng , còn đổ lên đầu yêu vương mà ngươi tận trung… Một kẻ như ngươi, cũng xứng đến tình yêu ư?”
Lời dứt, Ngọc Diện hồ ly như thiêu cháy, lập tức buông tay, ôm đầu gào lên:
“Đừng nữa! Xin ngươi đừng nữa!”
“Ta cứ đấy, cứ đấy!”
Sư tỷ rút thanh kiếm khỏi ngực , gương mặt méo mó vì đau đớn và hối hận của , lớn tiếng:
“Thanh Hà hề chút tình cảm nào với ngươi!”
“Nàng , ngươi để mắt tới… nàng chỉ cảm thấy ghê tởm!”
39
Các thiếu nữ đã dựa bất kỳ ai, tự báo thù.
Cuối cùng, hang động sụp đổ, yêu vương đưa và sư thoát .
Sư tỷ cùng, mà dùng chính thân xác trói chặt Ngọc Diện hồ ly, vĩnh viễn vùi chôn nơi hang tối thấy ánh mặt trời.
“Con hồ ly đó lấy y phục và trang sức của bọn , giấu cả hốc cây !”
“Phiền tỷ tỷ mang về giúp, với phụ mẫu rằng…”
“Muội hiện tại sống , một ngày nào đó sẽ về, bảo họ đừng lo.”
Hồn phách Đào Yêu mỉm với , nhưng trong mắt ánh lên lệ quang.
Rồi đến Lê Hương, Xuân Hà… từng một dặn nhắn gửi đến thân.
Ta ghi nhớ hết, tụng chú siêu độ cho họ.
Nguyện kiếp thuận lợi, cả đời bình an.
40
Tiễn hồn phách cuối cùng rời , trời đã rạng sáng.
Mặt trời sắp mọc sẽ khiến tất cả vong hồn tan thành tro bụi.
lúc đó, sư tỷ từ sâu trong hang động lững thững bước .
“Đi mau!”
Ta bảo hộ nàng gấp gáp tụng chú.
nàng chịu rời , hồn phách dần trở nên trong suốt…
“Tỷ còn đợi gì nữa? Mặt trời sắp mọc trọn !”
Ta quýnh quáng như kiến bò chảo nóng.
Sư tỷ chỉ mỉm dịu dàng:
“Ta … vì sư phụ vẫn đến.”