Lỡ Làm Yêu Vương To Bụng Rồi!? - Chương 2
13
Sau khi đuổi lui mọi , và yêu vương trở về tẩm cung.
Hắn mặt , cúi thấp đầu, như một đứa trẻ làm sai chuyện:
“Xin , cố ý giả mang thai.”
“Chỉ là … khiến nàng để tâm đến nhiều hơn chút.”
“Ta hiểu.”
Ta nâng mặt lên, khẽ hôn một cái giữa mi tâm .
Yêu vương khẽ rên một tiếng, thân mềm nhũn.
Nhân lúc lơi lỏng cảnh giác, phòng ,
Ta lập tức tay, bóp chặt huyệt mệnh môn của :
“Nói! Những thiếu nữ ngươi bắt về giờ ở ? Khai thật !”
“Phu nhân, nàng đang gì ?”
Yêu vương đau đến rưng rưng nước mắt, ánh mắt vẫn trong veo và ngu ngốc:
“Ta… hiểu.”
“Nghe hiểu?”
Ta lập tức siết chặt tay, khiến đau đến hít một lạnh:
“Còn giả bộ?”
“Ta đã nhớ hết !”
14
Sư phụ phái xuống núi rèn luyện, mục đích là để thấu thế sự, ngộ đạo lý.
Thế nên xuống núi liền hành đạo trừ yêu, chu du tứ phương.
Dần dần, danh tiếng vang xa, nhiều tìm đến nhờ giúp đỡ.
Tri huyện trấn Đào Hoa chính là một trong số đó.
“Tiên tử, xin hãy cứu lấy con gái !”
Một lão nhân đầu bạc quỳ rạp chân , ánh mắt đầy khẩn cầu:
“Nó mới đính hôn lâu, đã yêu vương bắt , đến giờ vẫn rõ sống chết!”
“Ta vét sạch gia sản mời đạo sĩ trấn yêu, nhưng là yêu vương, họ liền bỏ của chạy lấy .”
“Bất đắc dĩ, đành tự dẫn lên yêu sơn, kết quả… mất luôn một chân.”
Nói đến đây, lão nhân lau nước mắt, lưng càng khom sâu hơn:
“Nội nhân chịu nổi đả kích, ngày ngày lóc, u sầu thành bệnh.”
“May mà gần đây tiếng lành của tiên tử nơi chợ, nên mới đến bái phỏng.”
Cộp!
Ông dập đầu thật mạnh:
“Xin tiên tử hãy cứu lấy con gái !”
“Mau dậy!”
Ta vội đỡ lão dậy, nghiêm giọng hỏi:
“Yêu vương đó, lai lịch thế nào?”
15
Tri huyện , yêu vương là một con yêu hổ trắng.
Thân hình to lớn, miệng đầy răng nanh, hung tợn vô cùng.
“Đôi mắt nó chẳng khác gì hắc bạch vô thường truy hồn đăng, chỉ một cái cũng đủ khiến sợ vãi cả quần.”
“Thủ hạ của nó cũng cực kỳ đáng sợ.”
“Nào là sói, lang, hổ, báo, tên nào tên nấy mặt mày hung thần.”
“Còn một con hồ ly mặt ngọc, thể biến thành mà đối phương nhớ mong nhất trong lòng.”
Nói đến đây, ánh mắt tri huyện tự chủ liếc xuống ống quần trống rỗng:
“Ta chính là vì nó mê hoặc mà mất một chân…”
16
Có thể hóa thành hình dạng mà đối phương nhớ thương nhất trong lòng, hồ ly mặt ngọc?
Hai mắt sáng lên.
Chẳng quá hợp với chuyên môn !
Ta tu vô tình đạo, vô tâm vô phế, căn bản chẳng ai để mà nhớ thương!
Còn đám yêu quái lang sói hổ báo , giao cho đạo sĩ trấn yêu là .
Yêu vương… mười năm mài một kiếm, để đấu thử xem !
Nghĩ , nghiêm cẩn gật đầu với lão nhân, lấy một khối ngọc bội:
“Đại nhân, ủy thác của ngài, nhận.”
“Đây là tín vật của sư môn , ngài hãy cầm lấy, thỉnh đạo sĩ một lần nữa, chắc chắn họ sẽ đồng hành cùng .”
“Đa tạ tiên tử, ơn đức của , lão thân suốt đời khắc ghi!”
Lão nhân liên tục cảm tạ, ngẩng đầu lên, ánh mắt rốt cuộc ánh sáng.
17
Yêu sơn.
Trước mắt là vách đá như bổ đôi, mở một khe trời.
Đường núi quanh co đổ xuống, thỉnh thoảng chỗ gãy vỡ thể đặt chân.
Gió lớn mang theo cỏ khô và tro bụi từ vực thổi ngược lên, rét buốt thấu xương.
Luồng khí chỉ cản trở linh lực vận hành, mà còn khiến đá vụn vách thổi lăn lóc.
mặt biến sắc, một mở đường phía , bảo hộ đoàn phía .
Càng sâu, đường núi càng khó .
Bầy yêu sói, hổ, cây cỏ yêu lần lượt xuất hiện, nhưng đều chúng dễ dàng dẹp qua một bên.
Cho đến khi… mặt đột nhiên xuất hiện một con hồ ly trắng.
Sương mù dày đặc lập tức bao phủ khắp nơi.
18
Đạo sĩ trấn yêu, thậm chí cả yêu quái bản địa trong yêu sơn đều mê hoặc.
Ai nấy mặt mày đỏ bừng, mê như si.
Chỉ hề ảnh hưởng, mắt vẫn trong sáng.
“Pháp thuật của … vô dụng với ngươi?”
Hồ ly hóa thành một nam tử dung mạo yêu mị, ánh mắt ngờ vực.
Ta khẽ , giương kiếm:
“Chuyện đó quan trọng, chi bằng ngươi nên nghĩ kỹ xem nên di thư thế nào !”
Vù——
Hồ ly mặt ngọc né tránh cực nhanh, tay áo quét đất khiến gió cuộn lên ào ào.
“Đừng giết !”
Hắn tội nghiệp :
“Ta cũng chỉ lệnh của yêu vương mà hành sự.”
“Hắn thu thập huyết đồng nữ, các cô gái trẻ ở trấn Đào Hoa, trấn Lê Hoa, trấn Hà Hoa… đều là mục tiêu mà sai chúng bắt!”
Nhiều nạn nhân đến ?
Lưng lạnh toát, sởn cả gai ốc:
“Nói! Hắn làm để làm gì?”
“Cái … biết.”
Hồ ly mặt ngọc cúi đầu thẹn thùng.
Ta thấy , chẳng chút do dự đâm kiếm da thịt , máu tươi trào , mới hoảng hốt hét lên:
“Khoan đã! Ta , !”
“Yêu vương làm là để phục sinh yêu.”
“Thủ đồ Thanh Vân Tông – Thanh Hà tiên tử.”
19
Thanh Hà?
Chẳng là sư tỷ mất tích đã lâu của ?
Yêu vương nghiệt súc dám…
“Ta giết !”
Nghĩ đến đây, chẳng còn lòng nào nghĩ khác, cầm thanh kiếm dính máu lao thẳng sâu trong yêu sơn.
giữa đường hồ ly mặt ngọc chặn :
“Tiên tử đánh đại vương , chỉ chuốc họa thân!”
Hắn chân thành, nghiêm túc :
“Theo thấy, chi bằng dùng trí để thắng.”
Dùng trí?
Ta nghi ngờ :
“Ngươi là yêu, tay hiến kế, mưu đồ gì đây?”
“Tiên tử thế sai .”
Hồ ly vén tóc mai tai, quyến rũ:
“Chính vì là yêu, nên cũng dã tâm.”
Ta hiểu :
“Ngươi cũng làm yêu vương?”
“Chính xác.”
“Được thôi,”
Ta thu kiếm vỏ:
“Vậy thì giúp một tay.”
“Nói! Phải dùng trí thế nào?”
20
Hồ ly mặt ngọc với :
“Yêu vương háo sắc, mà tiên tử xinh , chi bằng dùng mỹ nhân kế.”
Mỹ nhân kế?
Thật là… xưa như trái đất.
“Hắn dễ mắc bẫy ?”
Ta nghiêng mắt hồ ly.
Hắn lập tức hăng hái, đập ngực đảm bảo:
“Người khác thì chắc, nhưng tiên tử thì chắc chắn .”
“Tại ?”
“Tiên tử biết chứ, khi còn nhỏ, yêu vương từng cứu mạng.”
Hồ ly mặt ngọc chăm chú, tiếp tục :
“Hắn tin bất kỳ nhân loại nào, nhưng nếu còn ai thể khiến mở lòng, thì chỉ tiên tử.”
…Ta nhớ nữa.
nghĩ , tiện tay cứu một con thú nhỏ cũng chẳng chuyện lớn.
Chỉ là ngờ, con hổ nhỏ năm nào, nay trở thành yêu vương tàn ác hại .
Thật là… trớ trêu thay.
21
Đỉnh yêu sơn.
Trong đại điện sáng rực như ban ngày, linh hỏa chập chờn, vương tọa dát vàng tỏa khí quý phái.
Nam tử vương tọa lạnh lùng cất tiếng:
“Hương vị của loài … thật buồn nôn.”
“Ai giấu phàm, bước .”
“Khởi bẩm đại vương, là thuộc hạ.”
Hồ ly mặt ngọc thản nhiên thi lễ, ánh mắt mang ý :
“ thuộc hạ cố tình giấu, chỉ là dâng mỹ nhân cho đại vương.”
“Chậc, bản vương ưa phàm.”
Yêu vương khinh miệt:
“Thân thể yếu mềm như , chịu nổi hổ vương mưa móc ân sủng?”
“Chớ sinh con nối dõi… khoan đã.”
Toàn đại điện lặng ngắt, tiếng bước chân tóc, tóc phá vỡ.
Yêu vương bước xuống từ vương tọa, từng bước từng bước đạp lên bóng tối.
Hắn dừng mặt , chậm rãi chớp mắt đầy lười biếng, đôi mắt đen láy phản chiếu gương mặt gắng giữ bình tĩnh của .
“Tiên nữ tỷ tỷ?”
22
Giống như một cơ quan kỳ lạ nào đó bật mở, yêu vương còn oai phong lẫm liệt, bỗng chốc hóa thành một con mèo nhỏ đáng yêu, cứ ríu rít nhảy quanh hết vòng đến vòng khác bất ngờ ôm lấy cổ từ phía , cọ cọ thân :
“Nàng còn nhớ chăng? Ta chính là Tiểu Hổ đây!”
“Năm đó tranh đoạt vương vị, đại ca đánh trọng thương, vứt nơi hoang dã, là nàng đã cứu .”
“……”
Chư yêu tròn mắt sững sờ, chẳng ai dám hó hé nửa lời, chỉ thể trơ mắt vương thượng của bọn họ giống như một con mèo kiêu ngạo, quỳ một chân mặt :
“Ta báo đáp nàng.”
23
“Làm yêu hậu của , tiên nữ tỷ tỷ.”
Lời của yêu vương dứt, gió nhẹ thoảng qua, cánh hoa hồng phấn bay đầy trời, như mộng ảo.
Song, là nữ chủ trong giấc mộng , lòng chỉ nghĩ:
【…Ta đúng là mù mắt mới cứu thứ cặn bã . Gây bao nhiêu nghiệp ác đủ, đã sư tỷ còn kéo thêm . Ọe ọe ọe!】
24
Sau khi thành thân với yêu vương, sủng ái vô cùng.
Chỉ cần mở miệng, đều lời, thậm chí đến mức thuần phục nửa lời oán thán, dù đòi hiện nguyên hình để nhổ râu hùm, cũng chỉ mở to đôi mắt long lanh cầu xin:
“Phu nhân nhẹ tay thôi… đau quá ~”
Ngày ngày trôi qua, yêu tộc dần phát hiện, đại vương của bọn họ nhất thời bốc đồng, mà là thật tâm si mê , một phàm nhân.
Vì , yêu tộc dần xuất hiện những lời đàm tiếu mắng chửi, trong đó mắng to nhất kể đến thỏ yêu Vũ Nhu, kẻ vốn đã định làm yêu hậu.