Huyết Sát - Chương 3
Tối hôm đó, mùi thối đột nhiên dày đặc.
Tôi dậy, nhưng cảm giác đè nặng, một luồng gió âm lạnh lẽo lướt lưng.
Tôi dám mở mắt, chỉ biết siết chặt đồng tiền trừ tà cổ.
Có luồng lạnh phả cổ , như thể ai đang ngửi . Một lúc , mùi thối mới từ từ tan .
Tôi chậm rãi mở mắt, trong bóng tối chẳng thấy gì rõ.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa bất ngờ khiến giật bắn .
“Ngoan ngoãn, mở cửa .” Tiếng bà vang lên ngoài cửa.
Tôi mở cửa cho bà , thấy bà liền bật .
Căng thẳng bao lâu, nay gặp thân, nước mắt cầm nữa.
Bà ôm : “Nhà thắp nén hương đó, nó ngửi , đừng sợ.”
Tôi : “Bà ơi, còn bà thì ? Còn sát khí bà thì ?”
Bà ngẩn , đưa cho cái hộp tay, bên trong là trang sức, tiền mặt.
“Ngoan ngoãn, bà sắp trụ nổi nữa . Đến lúc đó, con hãy cầm lấy những thứ mà rời khỏi làng. Chỉ con mới khỏi nơi .”
8
Trời hửng sáng, trong làng đã vang lên tiếng than. Thì , tối qua chết.
Lần là con trai cả của trưởng làng, ngủ là dậy nữa, sáng vợ sờ thử thì đã cứng đờ .
Giờ thì chẳng ai biết ngày mai sẽ tới lượt ai.
Trong bầu khí u ám , chịu nổi liền gào thảm thiết.
“Trời ơi là trời!”
“Muốn kéo cả làng chết chung gì, chết !”
Người trong làng ai chết, nhà ai gặp chuyện, chẳng quan tâm, cũng thấy sợ.
Bởi vì bà sẽ , thì chắc chắn là sẽ .
Hơn nữa, những trong làng , ích kỷ lạnh lùng. Tôi chút tình cảm nào với họ, quan tâm chỉ bà.
Trưởng làng dẫn theo mấy già trong làng đến sân nhà .
Lần , trông trưởng làng tiều tụy hơn hẳn. Cái chết của con trai khiến ông thật sự cảm nhận nỗi sợ và đau buồn. Bà cũng vội, chỉ lặng lẽ chờ họ mục đích đến đây.
Người lớn tuổi nhất lên tiếng kể rằng, làng chúng ngày xưa nghèo lắm, nghèo đến nỗi chẳng cơm ăn, ai cũng sống lay lắt. Cho đến một ngày, một gia đình lạ ngang qua làng, họ mang theo hết gia sản, dừng chân nghỉ đây.
Họ quá giàu, tài sản thì nhiều, chỉ đưa ít tiền trọ thôi cũng đủ nuôi sống cả một gia đình trong làng suốt nửa năm. Vì sống tiếp, dân làng đã chiếm đoạt tài sản của họ, giết cả nhà.
Chuyện đến đây vốn nên kết thúc. chú Vương , lấy mạng họ để tế làng, như thì làng mới hưng thịnh mãi .
Cách đó quá độc ác, cả nhà mười tám mạng , trấn nền tổ miếu, vĩnh viễn siêu thoát, vĩnh viễn cả làng thờ cúng.
Khi chú Vương chết, còn để lời trăn trối: Chuyện là nghịch thiên, tuyệt đối nhắc đến, nếu sẽ Diêm Vương thấy, cả làng sẽ xuống địa ngục.
Bà xong, im lặng lâu, mới nhàn nhạt : “Thì là …”
Trưởng làng lên tiếng: “Bà Lý , chỉ bà mới giải sát khí trong làng, đầu đuôi ngọn ngành cũng , giờ làm đây?”
Bà mọi , vẻ khó xử: “Ai mà sống, cũng sống chứ! mà các đã làm chuyện như , thì làm nguôi giận chứ.”
“Ai tham gia nhiều, thì đền mạng. Phải chết một cách thê thảm thì họ mới tha cho những còn .”
Trưởng làng kinh hãi hỏi: “Phải dùng trong làng để tế ? Sao mà !”
Bà chỉ lắc đầu: “Hết cách . Không hy sinh thì cả làng cũng chết thôi.”
Trưởng làng trầm giọng: “Chuyện , mắt đừng để lộ ngoài, để về suy nghĩ đã.”
9
Trưởng làng đừng để lộ, mà tin tức vẫn lan khắp cả làng trong chớp mắt.
Mọi tụ tập , bàn tán om sòm về chuyện năm xưa.
“Chuyện là do trưởng làng và chú Vương khởi xướng, giờ chú Vương chết , trưởng làng…”
“Nhà làm gì, chỉ lấy vài món đồ thôi mà.”
“Giờ đây, chẳng lẽ cả làng chết theo bọn họ? Vì cớ gì chứ, ai làm thì đó chịu !”
Con là đó, hễ dính đến là ai cũng đùn đẩy trách nhiệm.
Lần , trong làng chắc chắn sẽ loạn.
Bà lão họ Chu ở đầu làng thấy , liền khúc khích, tiến gần thì thào thần bí: “Con bé, biết vì bà nhặt mày về ?”
“Vì… đổi mạng với bà . Đợi đến khi bà chuyện, thì thể mượn xác con sống …”
Tôi giật mạnh đẩy bà : “Bà bậy cái gì !”
Bà Chu trông như điên loạn, tay múa chân giật, đầy phấn khích: “Mày sạch lắm, sạch sẽ lắm! Có bà mới sống !”
Dù bà Chu đã mất trí, nhưng lời bà khiến dựng tóc gáy.
Không thể nào, bà là thương nhất, bà sẽ để gặp chuyện, còn bảo hãy rời khỏi đây.
Về đến nhà, bỗng thấy chột , như thể đã làm chuyện gì với bà, dám bà thẳng mặt.
bà chẳng bận tâm, chỉ hỏi hôm nay chuyện gì. Tôi kể hết chuyện trong làng, chỉ dám những gì bà Chu bảo .
Bà mỉm : “Nhân quả báo ứng, lòng hại , cuối cùng cũng hại …”
10
Người dân trong làng vây quanh nhà trưởng làng, dẫn đầu là một trong những ông lão từng đến nhà hôm .
“Trưởng làng, chuyện năm xưa là ông khởi đầu, ông chịu trách nhiệm!”
Trưởng làng giận dữ, chỉ tay mắng ông lão: “Ông còn là ? Mạng sống của dân làng quan trọng nữa ? Bà già đó gì là tin ? Bà đang cố hại chúng đấy!”
“Bà Lý mang sát khí nặng, ai cũng thấy . Bà sống nổi , mà giờ còn cách nào khác ? Chúng cũng sống mà!”
Nghe ông lão , từng dân như kích động, xông thẳng nhà trưởng làng, trói ông .
Gia đình ông thấy , chẳng dám hé một lời, sợ trói theo.
Trưởng làng vùng vẫy, chửi ầm lên: “Năm xưa ai mà dính líu! Muốn chết thì cùng chết hết !”
chẳng ai đáp , chỉ lặng lẽ khiêng ông đến nền tổ miếu.
“Giờ làm ?” Có trong đám đông hỏi.
“Dù cũng tế , càng thê thảm càng hiệu quả đúng ?”
“Đốt !”
Cả đám về phía trưởng làng, trong mắt lộ vẻ điên cuồng.
“Đừng giết ! Tôi tiền, cái gì cũng cho các , đừng giết !”
Trưởng làng run rẩy hét lên, nhưng chẳng ai để ý, họ đang bận nhặt củi.
Một ngọn lửa bùng lên, thiêu sống trưởng làng. Ông gào thét: “Lũ súc sinh! Tụi bay là một lũ súc sinh!”
Tiếng hét dần ngọn lửa nuốt chửng, xung quanh trở yên lặng.
Ánh lửa chiếu lên mặt bà , khiến nét mặt bà trở nên quái dị.
“Bà Lý, giờ chứ?” Ông lão dẫn đầu hỏi.
Bà đáp: “Tự ngửi .”
Mọi lúc mới đầu ngửi, trong khí ngoài mùi khét lửa cháy, thì mùi hôi cũng nhạt nhiều.
Có reo lên: “ là nhạt ! Nhạt thật!”
“ mà vẫn còn hôi mà, bà Lý, rốt cuộc là ?”
Bà chống gậy, trầm ngâm một lúc mới khẽ : “Chưa đủ , mười tám mạng cơ mà, năm đó bao nhiêu đã nhúng tay chuyện chứ! Oán khí vẫn còn đó, dĩ nhiên là đủ .”
“Vậy thiêu sống mười tám ?”
11
Mọi , kinh ngạc hỏi. Bà lặng lẽ họ, gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
trong lòng ai nấy đều đã hiểu.
Trong làng họp phiên, tất cả dân làng đều đến.
Chủ đề cuộc họp là bàn xem ai là tham gia nhiều nhất chuyện năm đó, để chọn mười bảy còn đem hiến tế.
Lý Tráng đến. Năm xưa cùng trưởng làng làm việc đó, giờ trưởng làng thiêu chết, dĩ nhiên cũng thoát .
chỉ một lúc , cũng trói lôi tới.
“Lý Tráng tính một , năm đó chính tay giết .”
Mọi đồng loạt đồng ý, nhưng mười sáu còn thì khó hơn nhiều.
Chuyện , ai mà nhúng tay chứ!