Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 8

  1. Nhà
  2. Hôn Nhân Không Tình Yêu
  3. Chương 8
Chương trước
Chương sau

15.

Cô gái kéo tay bất ngờ giật , đầu quân nhân nắm lấy , vẻ mặt nghi ngờ ngạc nhiên.

Chớp mắt một cái, nước mưa lẫn nước mắt trôi lớp mờ trong mắt, Cố Thời Đình mới nhận nhận nhầm , vội buông tay:

“Xin , nhận nhầm …”

Cô gái khẽ “ồ” một tiếng, lẩm bẩm vài câu rảo bước mất.

Cơn mưa trút xuống dữ dội, khiến Cố Thời Đình thân ướt sũng.

Anh ngây giữa con phố vắng, trong đầu vẫn lặp lặp khoảnh khắc bản thân mất kiểm soát ban nãy.

Giây phút đó, thật sự đã nghĩ rằng Tống Tri Ninh vẫn còn sống, vẫn ở xưởng quân phục, vẫn đang giận dỗi vì chuyện ly hôn, vẫn còn mong chờ chuyến đào tạo ở thủ đô…

Anh đã quên mất rằng cô đã chết .

Tống Tri Ninh… đã thật sự chết …

Mưa lạnh lẽo chảy dọc sống mũi cao thẳng của , lướt qua khóe môi đang run nhẹ.

Anh lâu, mới cất bước rời .

…

Khi trở về quân khu, mưa đã ngớt.

Liên lạc viên vẫn đợi ở cổng, thấy ướt đẫm thì lo lắng bước tới:

“Chính ủy, chú ý sức khỏe…”

Cố Thời Đình chẳng mảy may để tâm, ánh mắt chợt dừng bên chiếc vali quen thuộc đặt cạnh cửa, sắc mặt khẽ biến.

Liên lạc viên cầm vali lên, giải thích:

“Là bên xưởng quân phục gửi tới, là… đồ đạc của Tống Tri Ninh.”

Cố Thời Đình nheo mắt , đón lấy:

“Đưa .”

Anh mở cửa bước nhà.

Trong nháy mắt, cảm giác trống rỗng lặng lẽ tràn ngập gian, khiến nghẹt thở.

Bản năng khiến đưa mắt về phía căn phòng của Tri Ninh, trong tiềm thức vẫn mong cô sẽ thấy tiếng mở cửa mà bước , mặt mang theo nụ dịu dàng, ánh mắt chan chứa hình bóng …

Một cơn gió lạnh lùa qua sống lưng, kéo trở về với hiện thực.

Gạt nỗi đau nghèn nghẹn trong ngực, Cố Thời Đình xuống sofa, đặt vali lên bàn, từ từ mở .

Bên trong chỉ vài bộ quần áo, vài cuốn sách và sổ tay.

Thứ đập mắt rõ nhất là chiếc áo khoác quân phục 65 kiểu cũ, đã sờn cũ theo năm tháng.

Ánh mắt khựng , cẩn thận mở , thì đó chính là chiếc áo mặc lúc mới nhập ngũ.

Chớp mắt, ký ức như về tháng Chín 10 năm .

Hôm đó, là tân binh chuẩn lên đường nhập ngũ, lúc bước lên xe, chợt thấy ở góc khuất một thân ảnh nhỏ gầy co rúm.

Anh tiến gần, thấy đó là một cô bé lấm lem bùn đất, quần áo rách nát mỏng manh, cả run rẩy vì lạnh.

Khuôn mặt lấm lem, nhưng đôi mắt trong veo như suối nguồn.

“Cô bé, em ở đây một ? Ba mẹ em ?”

“Em… em ba mẹ… Em bán , họ cứ đánh em… em trốn …”

Anh xót xa, nhưng vì vội lên đường nên thể làm gì hơn, chỉ biết cởi áo khoác, đưa hết tiền và tem phiếu trong cho cô bé.

Trước khi , xoa đầu cô, dịu giọng dặn:

“Dù chỉ một … cũng cố gắng sống thật kiên cường.”

Mà cô bé , chính là Tống Tri Ninh.

Cố Thời Đình siết chặt áo trong tay, trái tim như móc rỗng từng mảnh, gió lạnh len lỏi thốc .

Tống Tri Ninh thật sự kiên cường.

Kiên cường đến mức khiến quên mất cô từng quá khứ bất hạnh đến , quên mất cô cần biết bao nhiêu cảm giác an …

Tham gia quân ngũ nhiều năm, từ lúc rời chiến trường do thương tích đến khi vị trí Chính ủy, từng rơi nước mắt, cũng từng đau đến mức .

giờ đây, đôi mắt cay xè như thiêu đốt, nước mắt ép cứng trong hốc mắt, chẳng thể rơi , chỉ khiến tròng mắt đỏ bừng như sắp nứt toác.

“Cạch.”

Anh khép vali .

Chống tay lên thành vali, tiếng nức nở nghẹn ngào dần lan khắp phòng khách trống rỗng.

Trời dần tối.

Trong căn phòng bật đèn, bóng tối đen đặc như mực.

Cố Thời Đình tựa đầu lưng ghế sofa, cảm giác cả như treo lơ lửng giữa hư , nhẹ bẫng trọng lượng.

Đột nhiên —

Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai trong màn đêm yên tĩnh.

Anh nặng nề nâng mi mắt, cố đưa tay về phía ống , nhưng cơ thể như còn sức, ngã mạnh xuống sàn.

Trong cơn hỗn loạn, ý thức dần chìm bóng tối —

Và bên tai, văng vẳng vang lên giọng quen thuộc của Tống Tri Ninh.

“Cố Thời Đình… em thật sự một kiếp sống… .”

16.

“Chính ủy? Chính ủy!”

Giữa tiếng ồn ào của đám đông, tiếng gọi đầy lo lắng của liên lạc viên khiến Cố Thời Đình chậm rãi mở mắt.

Hình ảnh đầu tiên đập mắt là một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh hỏng phần đầu và một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen, xung quanh hơn chục cảnh sát mặc sắc phục xanh ô liu đang duy trì trật tự hiện trường.

Ngay đó, một chiếc xe cấp cứu màu trắng gấp gáp lao đến và dừng .

Liên lạc viên lập tức hô lớn: “Bác sĩ, bên !”

Ánh mắt Cố Thời Đình nheo , lúc mới cảm thấy trán đang chảy máu, lòng bàn tay cũng đã đỏ lòm.

Trong lúc xử lý vết thương, đầu óc vẫn còn choáng váng, rõ rốt cuộc đã xảy chuyện gì.

Đây là ? Tại ở đây?

Rõ ràng nhớ đang ở nhà, vẫn còn kịp xử lý di vật của Tống Tri Ninh, một cuộc điện thoại đến…

“Bác sĩ, liệu Chính ủy chấn động não ? Vừa nãy cú đâm mạnh quá…” Liên lạc viên đầy lo lắng hỏi.

Bác sĩ băng bó xong vết thương, đáp: “Rất khả năng, cần đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn.”

Nghe , liên lạc viên liền định đỡ Cố Thời Đình dậy đưa lên xe cấp cứu.

Cố Thời Đình giơ tay ngăn , ánh mắt đầy nghi hoặc: “Rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Sao ở đây?”

Liên lạc viên sững , sống lưng lạnh toát.

Không lẽ… Chính ủy đụng mạnh quá nên mất trí nhớ ?

“Chính ủy, quên ? Vừa nãy chúng họp xong đang đường về thì gặp cảnh sát đang truy đuổi nghi phạm, đúng lúc xe nghi phạm chạy băng qua mặt, bảo phối hợp chặn đầu xe , chiếc jeep va chạm với xe …”

Một tràng giải thích khiến đầu óc Cố Thời Đình càng thêm rối loạn.

Truy đuổi nghi phạm? Chặn đầu? Những chuyện xảy từ lúc nào?

Liên lạc viên dám chần chừ, lập tức hiệu cho y tá giúp đỡ đưa lên xe.

Vừa dậy, Cố Thời Đình đã cảm thấy đầu đau nhói, cau mày nhíu mắt. Trong lúc liếc quanh, ánh mắt vô tình dừng nơi lề đường, chỗ cảnh sát chặn , nơi đó một bóng dáng nhỏ nhắn, đang run rẩy, hai tay ôm mặt nức nở.

Dáng đó… mà quen thuộc đến thế?

Còn kịp suy nghĩ rõ ràng, đã dìu lên xe cứu thương, đưa thẳng đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra, ngoài vết thương ngoài da trán thì đúng là dấu hiệu chấn động não nhẹ, cần theo dõi thêm hai ngày, ngoài vấn đề nghiêm trọng.

Nằm giường bệnh, cuối cùng Cố Thời Đình cũng tạm xếp đống ký ức hỗn loạn trong đầu.

Trong trí nhớ hiện tại của , vẫn là Chính ủy quân khu, Dư Anh Nam đã lấy chồng từ lâu, ly hôn thì chồng cô mất vì tai nạn, mấy ngày cô dẫn theo con nhỏ tìm đến …

Mọi thứ đều giống hệt.

Chỉ khác ở một điều, từng kết hôn, càng từng gặp Tống Tri Ninh, đến giờ vẫn hề biết cô là ai.

Nhận thức kỳ lạ và khó tin khiến Cố Thời Đình rơi hoang mang sâu sắc. Tất cả chuyện … chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ?

lúc bác sĩ xử lý vết thương cho , cảm giác đau đớn là thật, nghĩa là, đây mơ…

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ. Liên lạc viên đẩy cửa bước : “Chính ủy, đội trưởng đội hình sự Cục Công an, Thẩm Mục Trạch việc cần gặp .”

Cố Thời Đình lấy tinh thần: “Cho .”

Liên lạc viên lùi , Thẩm Mục Trạch bước phòng.

Cố Thời Đình về phía đàn ông cao lớn, dáng thẳng tắp trong bộ cảnh phục cắt may gọn gàng, đôi mắt sắc bén đầy chính khí, gò má rắn rỏi, ánh mắt lộ rõ sự cứng cỏi của một nhiều năm phá án.

Do đặc thù công việc và từng trải, khí chất của khác hẳn thường, sắc sảo đến lạnh lùng.

Cố Thời Đình từng đến cái tên Thẩm Mục Trạch, học viên ưu tú nhất của trường cảnh sát hàng đầu cả nước, mới làm cảnh sát hình sự ba năm đã phá tám vụ trọng án, tuổi còn trẻ mà đã là đội trưởng đội hình sự.

Thẩm Mục Trạch nghiêm, giơ tay chào theo nghi thức:

“Cố chính ủy, cảm ơn ngài đã phối hợp cùng lực lượng công an truy bắt nghi phạm. Lúc đó xe còn một nữ sinh viên, cô nhất định tới tận nơi cảm ơn ngài…”

Nói đến đây, đầu cửa.

Cố Thời Đình cũng theo đó theo.

Chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn từ từ bước .

Cô gái tiến gần và ngay khoảnh khắc đó, đồng tử Cố Thời Đình bỗng co rút dữ dội.

Là… Tống Tri Ninh!?

 

 

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện