Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 7

  1. Nhà
  2. Hôn Nhân Không Tình Yêu
  3. Chương 7
Chương trước
Chương sau

Ánh mắt Cố Thời Đình khẽ rung động:

“Mấy giờ hỏa táng?”

“Mười giờ ạ. Nhân viên thời tiết dạo oi bức, thể để lâu .”

Nghe , đầu cánh cửa phòng bệnh khép hờ, đẩy cửa bước .

Thấy , Mẹ Lục càng tức giận, mắng:

“Đồ súc sinh vô lương tâm, cút cho ! Sau chết , còn mặt mũi nào mà gặp Tri Ninh hả?!”

Cố nén vẻ cứng đờ mặt, Cố Thời Đình cố kéo căng cơ miệng:

“Tri Ninh sẽ hỏa táng lúc 10 giờ. Mẹ… tiễn cô đoạn đường cuối ?”

Anh biết mẹ đang đau lòng, nhắc đến chuyện chẳng khác nào chạm nỗi đau của bà, nhưng cũng hiểu, nếu để bà tiễn biệt lần cuối, nhất định bà sẽ day dứt suốt đời…

Nghe đến đó, tiếng của mẹ Lục dần im bặt. Bà gì, chỉ bàn tay thõng xuống chăn vẫn run rẩy ngừng.

…

Nửa tiếng , hai đến nhà tang lễ.

Nhân viên đưa giấy xác nhận hỏa táng đến, trực tiếp trao cho Cố Thời Đình.

Anh sững trong giây lát, mới lấy bút ký tên phần xác nhận thân.

“Đồng chí, thể con dâu lần cuối ?” – Mẹ Lục ôm trong lòng một chiếc váy màu lam nhạt, ánh mắt khẩn thiết, “Tôi may cho con bé chiếc váy , còn kịp đưa cho nó nữa…”

Nhân viên liếc qua gương mặt vô cảm của Cố Thời Đình, cuối cùng vẫn gật đầu, dẫn bà phòng đặt thi thể.

So với bên ngoài oi bức, trong phòng lạnh như hầm băng.

Cố Thời Đình ngoài cửa, mắt vô định sàn nhà, chẳng ai đoán đang nghĩ gì.

Mẹ Lục hít sâu, bước .

Căn phòng hẹp chỉ treo một bóng đèn huỳnh quang trắng lơ lửng, ánh sáng chiếu lên thân thể gầy gò giữa trung tâm.

Nhìn thấy cảnh đó, bà lập tức đưa tay bịt miệng, lảo đảo lùi , nước mắt trào kìm .

Rất lâu , bà mới run rẩy bước đến gần, bàn tay gầy guộc vuốt ve từng chút mái tóc, trán, mày, mắt và gò má của Tống Tri Ninh.

“Con ngoan… mẹ đến , mẹ đến thăm con đây…”

Nói , bà lấy chiếc váy lam nhạt từ trong lòng , rơi lệ gượng :

“Trước đây con từng ghen tị với mấy đứa trẻ mẹ may đồ cho mặc… Mẹ cũng may cho con một cái đấy, để mẹ mặc thử cho con xem nào…”

13.

Mẹ Lục nhẹ nhàng giúp Tống Tri Ninh thay váy, từng động tác đều dịu dàng như đang chăm sóc một đứa trẻ mới sinh.

“Con mặc váy mới , nhớ xuống đầu thai nhà tử tế, bệnh tai, ăn no mặc ấm, học đàng hoàng, cha mẹ thương yêu, gặp một đàn ông hết lòng hết vì con, sinh một đứa bé ngoan ngoãn như con… sống những ngày bình an…”

Nói tới đây, nước mắt bà rơi từng giọt to xuống cổ áo chiếc váy lam nhạt.

“Mẹ xin con… mẹ sinh một đứa con trai khiến con chịu nhiều uất ức. Con cứ yên tâm mà , quên hết chúng … mẹ nhất định sẽ thay con dạy dỗ nó. Con cứ yên tâm mà … nhé…”

Mẹ Lục ôm chặt Tống Tri Ninh lòng, nức nở khe khẽ.

Bên ngoài, nhân viên liếc Cố Thời Thâm, từ đầu đến cuối vẫn im một lời đồng hồ bỏ túi, buộc lên tiếng nhắc nhở mẹ Lục rằng đã đến giờ.

…

Hai tiếng .

Hộp tro cốt của Tống Tri Ninh đưa từ nhà thiêu, nhân viên định trao cho Cố Thời Đình, nhưng mẹ Lục giành lấy .

Bà chẳng buồn liếc Cố Thời Đình, cứ thế ôm hộp tro lòng, lặng lẽ rời :

“Tri Ninh … về nhà thôi con…”

Cố Thời Đình yên một chỗ, cứng đờ thu tay về, khẽ gật đầu với nhân viên trong sự lúng túng của :

“Cảm ơn.”

Nói xoay , lặng lẽ theo bóng dáng của Mẹ Lục.

…

Trên đường về.

Mẹ Lục cụp mi, ôm hộp tro cốt sát lòng, cả tựa cửa xe, như ép bản thân chìm cơn tê dại.

Cố Thời Đình một bên, đường nét gương mặt căng chặt, như đã tách rời khỏi thực tại rằng Tống Tri Ninh đã chết.

Đến một ngã rẽ, mẹ Lục bỗng lên tiếng:

“Dừng xe.”

Liên lạc viên sững , nhưng vẫn lập tức đạp phanh.

Xe dừng hẳn, mẹ Lục liền mở cửa bước xuống.

Cố Thời Đình vội lên tiếng: “Mẹ, mẹ—”

Chẳng buồn quan tâm đến việc trong xe còn ngoài, mẹ Lục đầu, trút thẳng cơn giận:

“Chuyện hậu sự của Tri Ninh để mẹ lo. Còn con, khi xử lý xong chuyện với Dư Anh Nam thì đừng về! Cũng đừng gọi mẹ là mẹ!”

Dứt lời, bà ‘rầm’ một tiếng đóng sầm cửa xe, thẳng ngoảnh đầu .

Liên lạc viên sợ đến mức dám thở mạnh, ánh mắt liếc Cố Thời Đình đầy khó xử, thầm nhủ, chắc đời ngoài Tư lệnh, cũng chỉ cha mẹ mới dám chuyện kiểu với Chính ủy…

Cố Thời Đình theo bóng lưng dứt khoát của mẹ, hai tay siết chặt thành nắm đấm, mãi mới mở miệng:

“Đi thôi.”

Liên lạc viên hồn, lập tức xoay vô lăng, chạy thẳng đến Đài Truyền hình.

…

Nửa tiếng .

Cố Thời Đình sải bước văn phòng thuộc trường , ngờ mở cửa đã thấy bộ giám đốc đài, trưởng ban và mấy nhân viên đang nghiêm mặt đó, còn Dư Anh Nam thì co rúm một góc, gương mặt tái nhợt đẫm nước mắt.

Thấy xuất hiện, như vớ cọng rơm cứu mạng, cô nhào đến, túm lấy tay áo :

“Anh Thời Đình, mau giúp em…”

Trước sự tiếp cận của cô , ánh mắt Cố Thời Đình hiện rõ vẻ bài xích, lập tức giật tay , về phía giám đốc đài:

“Đã xảy chuyện gì?”

Giám đốc gì, chỉ liếc Dư Anh Nam bằng ánh mắt kìm nén tức giận.

Trưởng ban lên tiếng , giọng đầy chỉ trích:

“Sáng nay Anh Nam dẫn chương trình trực tiếp, nhắc tới tin tức Tống Tri Ninh hi sinh vì nghĩa, biết bật giữa chừng.”

“Cả buổi trưa, phòng tiếp nhận khiếu nại của đài gọi đến cháy máy.” – đưa một chồng thư dày cộp bàn, – “Đây là thư khiếu nại từ dân, chỉ trích cô tôn trọng hùng.”

Gương mặt Cố Thời Đình lập tức tối sầm .

Dư Anh Nam hoảng hốt giải thích:

“Em ! Thời Đình, đó là do góc ! Em !”

Nghe đến đây, trợ lý chương trình cũng nén nổi, bước :

“Chị lúc lên sóng thì thấy rõ, nhưng lúc chị nhận bản thảo, thấy đoạn Tống Tri Ninh hi sinh, tận mắt thấy chị… đang .”

14.

Dư Anh Nam trừng mắt trợ lý, ánh thoắt hiện vẻ dữ tợn.

Không ngờ con nhãi bình thường nhút nhát im thin thít, xem thường cô là kẻ cửa , giờ còn dám nhảy chống đối!

đến lúc , cô cũng chẳng rảnh cãi vã gì nữa, chỉ đành sang Cố Thời Đình, làm vẻ oan ức đáng thương:

“Em với Tri Ninh đây chút hiểu lầm, nhưng cô hy sinh vì cứu , em dù thế nào cũng thể vui mừng nỗi đau của khác … Anh tin em …”

Đài trưởng đưa mắt về phía Cố Thời Đình, gương mặt u ám đến mức khó coi ông cẩn trọng mở lời, từ ngữ uyển chuyển:

“Cố chính ủy, Anh Nam là do đề cử tới, nhưng nay đã xảy sự cố trực tiếp như , chúng bắt buộc cho khán giả một lời giải thích, cho nên…”

Dư Anh Nam thoáng chột , sắc mặt tái mét.

Nghe giọng điệu … là định đuổi việc cô ?

Chưa kịp phản ứng, giọng Cố Thời Đình lạnh băng đã ngắt lời:

“Cứ làm theo quy định . Chuyện cũng trách nhiệm, sẽ bản kiểm điểm nộp lên cấp .”

Dư Anh Nam ngỡ ngàng nghiêng khuôn mặt , nhất thời kịp tiêu hóa.

Không hiểu vì , cô cảm thấy Cố Thời Đình lúc xa lạ, đặc biệt là đôi mắt , rõ ràng đây luôn dịu dàng, giờ lạnh đến thấu xương.

Thấy đã tỏ thái độ, đài trưởng và trưởng ban cũng âm thầm thở phào.

Vốn dĩ họ đã ưa gì năng lực của Dư Anh Nam, chỉ là ngại mặt mũi Chính ủy nên nín nhịn. Nay chuyện, thuận đà mà loại bỏ kẻ “ăn cơm chùa” cũng tiện cả đôi đường.

Cố Thời Đình liếc Dư Anh Nam một cái, xoay bước .

“Thời Đình, đợi em với!”

Dư Anh Nam vội đuổi theo, trong đầu nhanh chóng tìm lời níu kéo.

Xuống đến tầng trệt, cô vội chắn mặt , rơm rớm nước mắt:

“Thời Đình, vẫn còn giận em chuyện đúng ? Em biết em sai … hôm đó em chỉ là quá kích động…”

“Em… em thật sự yêu . Thời gian ép gả, em sống khổ sở từng ngày… Em cắn răng chờ đến lúc ly hôn, đến lúc đó còn, mới dám tìm …”

“Thời Đình, thể cho em một cơ hội nữa ? Dù cũng từng thật lòng yêu em, đúng ?”

Đài truyền hình vốn nhiều qua , cô những lời ở đây, rõ ràng là đang liều một phen.

ánh mắt Cố Thời Đình chẳng gợn chút cảm xúc, cô bằng vẻ bình thản đến lạnh lẽo:

“Nói xong ?”

Dư Anh Nam khựng : “Em…”

“Cô trở về với mục đích riêng, tự bản thân sống nổi, nhờ giúp đỡ, khiến Tri Ninh mất cơ hội thi đại học, khiến khác cướp lấy suất đào tạo ở thủ đô của cô … Tất cả những thứ đó cũng là ‘kích động’ ?”

Giọng rõ ràng, từng chữ cắt da thịt, khiến rét mà run.

Dư Anh Nam tái mặt, nhất thời tìm lời biện minh.

Cố Thời Đình cũng chẳng buồn phí lời, bước .

“Thời Đình… Thời Đình!”

Nhìn bóng lưng rời chút lưu luyến, Dư Anh Nam tức đến giậm chân liên hồi.

Bên đường, liên lạc viên thấy Chính ủy đã , lập tức thẳng mở cửa xe.

Cố Thời Đình bước lên:

“Cậu về , bộ một chút.”

Liên lạc viên thoáng do dự: “Chính ủy…”

Dù cũng là quân nhân, nhưng mấy ngày nay gặp biến cố lớn như thế, tinh thần rõ ràng sa sút, cấp mà cũng lo.

Cố Thời Đình xua tay, tự , rảo bước về hướng quân khu.

…

Trời hè ở Tế Bắc thay đổi thất thường, mới nắng đã kéo mây đen.

Tiếng sấm ì ầm rền vang, từng tán cây gió quật và mưa vỗ phát âm thanh “bộp bộp” nặng nề.

Vài hạt mưa rơi mắt, hoà cùng cơn nhức nhối trong tim, khiến tầm mờ .

Trong mơ hồ, một bóng dáng quen thuộc cầm ô ngược phía .

Lúc sắp lướt qua , Cố Thời Đình kìm vươn tay giữ lấy cánh tay , khàn giọng gọi:

“…Tri Ninh!”

 

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện