Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu - Chương 7

  1. Nhà
  2. Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu
  3. Chương 7
Chương trước

Vì mà đổi nhà, vì mà dằn mặt em , vì mà thay đổi thói quen sống…

Như mà là thích, tin.

“Chú cứ tưởng qua một năm, em sẽ hết cái suy nghĩ trẻ con đó.”

Câu đó khiến tim rơi thẳng xuống đáy.

Chú vẫn thấy trẻ con?

“Rồi nữa?”

“Không nữa.” Hắn uống cạn ly bia, tiếp:

“Chú rơi .”

Nói xong, ném ly xuống, bước tới ôm đặt lên bàn, cúi đầu hôn xuống.

“Chú?”

Đầu ù , nghĩ gì.

“Đừng gọi thế, như phạm tội .” Hắn luồn tay tóc , hôn sâu hơn.

Mãi , mới chịu buông , ôm trong lòng để bình tĩnh .

thì chẳng bình tĩnh nổi, tim đập dữ dội như nhảy khỏi cổ họng.

Tôi đơ .

“Nhìn gì? Còn nữa?”

“…Ừm.” Tôi như ai nhập, gật đầu.

Hắn mắng khẽ:

“Đồ yêu tinh, đợi em lớn chú xử lý.”

Hắn bế nhà tắm, mở nước, bảo tắm ngủ.

“Chú thì ?”

“Chú?” Hắn chống hông, “Chú ngoài hít gió cho tỉnh .”

“À…”

Tôi hình như hiểu , dám nữa.

26

Tối đó, ngủ ngon.

Trong mơ, một đồng cỏ rộng lớn đầy ánh nắng.

Tôi thấy chú thỏ đang gặm cỏ.

Nó đột nhiên bỏ chạy, đuổi theo, chạy lâu, mãi mới sắp bắt thì một bàn tay khác chộp lấy .

Tôi ngẩng đầu, là Trình Thanh Sướt.

“Thỏ con đuổi thỏ con, mà buồn ghê.” Hắn đặt thỏ tay , đưa tay kéo .

Vậy là hai một thỏ, ánh nắng, đến sáng.

Tỉnh dậy, chú thỏ đã giường, đôi mắt đỏ hoe chằm chằm.

Tôi vuốt nhẹ đầu nó, bế ngoài thì thấy Trình Thanh Sướt đang đeo tạp dề nấu ăn trong bếp.

Lâu gặp, thấy tay nghề hình như còn lên tay.

“Chú.” Tôi gọi từ phía .

Hắn đầu , nhíu mày: “Sao tật mang dép thế hả?”

Nói xong đặt đồ xuống, bế từ lên thẳng tới ghế sô pha, đặt xuống đưa dép cho .

“Đi rửa mặt , ăn sáng xong.”

“Cho hôn cái ?” Tôi ôm cổ .

“Ăn.” Hắn lạnh như băng.

“Ăn xong ?” Tôi tiếp tục hỏi.

“Được , chịu em luôn.”

Hắn càu nhàu bếp, trứng rán cháy, làm .

Ăn sáng xong, lười biếng tựa .

bao lâu, đã đẩy .

“Chú thích em ? Sao lúc nào cũng em chủ động ?” Tôi đầy trách móc.

“Không thích.” Hắn thở dài bất lực, “Người đàn ông mặt em 31 tuổi , hai ba năm gần ai, dễ bùng phát lắm, em hiểu ?”

“À, hiểu.” Tôi xạo.

“Còn giả vờ? Đừng trêu chú mãi thế ?” Ánh mắt hạ xuống một chút.

Tôi theo tầm mắt , hoảng quá vội dậy chạy biến.

“Đừng chỉ biết , thật , khi nào thì giúp chú hạ hỏa đây?”

“À… em… em ngày mốt là sinh nhật…” Tôi lắp bắp trả lời.

“Ngày mốt là tròn 19 hả?” Gương mặt nở nụ rạng rỡ, “Vậy chú ráng chờ thêm tí nữa.”

“Giờ ngoài ?”

“Chưa, lấy chút lãi đã.” Hắn cúi đầu hôn .

Hôn bao lâu— “Anh ơi, tìm!” Mập bất thình lình xông .

Tôi cứng đờ cả , định đẩy thì kịp nữa .

Phản xạ đầu tiên của Trình Thanh Sướt là ấn đầu ngực , che mặt , coi như che chắn chút thể diện.

Tôi vùi đầu ngực , nín thở, run rẩy nắm chặt áo .

“Anh ơi… với cả… em…” Mập lắp bắp, sốc nổi câu.

“Cút.” Trình Thanh Sướt thấp giọng quát.

“Dạ.” Mập lập tức lui , còn chu đáo đóng cửa .

Tôi sợ đến ngây , một lúc lâu hồn.

“Tại chú hết, đã bảo đừng ở đây mà…”

“Dù gì cũng chỉ cần một phút, giờ chắc cả đám biết hết .” Hắn , “Tiếp tục nhé?”

Tiếp… tiếp tục?

Thế là nửa tiếng , mới kéo khỏi phòng.

27

Vừa đến cửa, chết .

Một chiếc Rolls-Royce đậu ngay ngoài cổng, biển số 8888, nếu lầm thì là xe của ba .

Mười phút , ba Trình Thanh Sướt mời phòng trong uống trà.

“Thiên Thiên, qua đây.” Ba đối diện, gọi nhỏ.

Tôi liếc Trình Thanh Sướt, chằm chằm, rõ là qua đó.

Tôi đành ngoan ngoãn yên.

Ba cũng vội, như thể đã đoán .

Ông hiệu, vệ sĩ phía bưng lên một cái hộp đặt bàn.

Sau đó, ba đưa tay đẩy cái hộp về phía .

“Một triệu, trả con gái cho .”

Trình Thanh Sướt gì, chỉ liếc cầm lấy hộp, liếc qua.

“Thật , cần tới tiền .” Hắn buông một câu nhẹ tênh.

“Sao? Chưa đủ hả? Đừng voi đòi tiên!” Ba nổi giận.

“Ba…” Tôi nhỏ giọng gọi.

“Thiên Thiên, đừng sợ nó, con qua đây.” Ba định kéo , “Con cứ qua đây, bây giờ là xã hội pháp trị, nó làm gì ?”

Trình Thanh Sướt nghiêng , dựa lười nhác lên ghế sofa, như đang xem kịch.

“Ba, con vẫn còn nợ chú một ít tiền, con… con về .”

“Nợ bao nhiêu?”

“Để con tính… chắc hơn hai chục ngàn…”

“Ba giàu , nhiêu đó ăn nhằm gì.” Ba lấy thêm ba xấp tiền đặt mạnh xuống mặt Trình Thanh Sướt.

“Giờ ?”

Trình Thanh Sướt đống tiền, xòe tay : “Tôi ý kiến, hỏi cô .”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về .

“Thiên Thiên, vết đỏ cổ con là gì?” Ba cau mày, “Trình Thanh Sướt, mày dám đánh con gái tao?”

Tôi bối rối đến mức nổi.

Còn Trình Thanh Sướt thì như kẻ xa.

“Con gái chú dễ ăn hiếp? Cổ cũng ít hơn cổ.” Hắn cởi nút áo, để lộ xương quai xanh, vẻ mặt vô tội đưa cho ba xem.

Tôi nhớ tối qua, ôm , cắn , còn ngăn .

“Đừng cắn, mai còn sửa xe, biết mặt ai.”

“ mà… em truyện thấy con gái làm con trai thích lắm mà, chú thích em hả?”

“Không thích… em trẻ con chứ.” Hắn thở dài, “Thôi , cắn thấp chút, đừng để chọc cả năm nữa.”

Thế là ngang nhiên để một hàng dấu răng, tạo thành hình trái tim.

Giờ , tím cả một vùng, một trái tim tím.

“Thiên Thiên, con cũng đánh nó ?” Ba hỏi.

Tôi còn lên tiếng, Trình Thanh Sướt đã đỡ lời: “Đánh , đáng đánh, ai bảo trói con gái của ông, con gái của Diêu Thanh Vân dễ động .”

Được , hết biết gì luôn.

Tôi thật sự sợ.

“Thiên Thiên, ba mới là ba ruột của con, mới là thân của con, còn thằng bắt cóc nửa đường thì là cái gì? Con hồ đồ ?” Ba ghế, giận đến run rẩy.

“Khi ông xét nghiệm ADN, ông coi là con gái ?” Tôi hỏi.

“Tôi bạo hành, sỉ nhục ở trong nhà, ông cũng làm ngơ. Ông từng coi là con gái ? Tôi bắt cóc, ông thấy giọng cúp máy, chính ông giao cho để trừ nợ. Lúc đó ông coi là con gái ? Giờ đây nhận là con gái, ông thấy tự tát mặt ?”

Mặt ba càng lúc càng tối sầm.

“Thiên Thiên, ba giải thích, lần xét nghiệm là mẹ kế con giở trò, dùng tóc khác giả mạo. Ba đó đã dùng tóc lược của con làm , con đúng là con gái ba. Tất cả là của bà , khiến ba với con lạc mất hơn một năm. Giờ ba đến đón con về.”

“Tất cả là của bà ? Còn ông thì vô tội?” Tôi , “Là vì ông báo cáo xét nghiệm mới, nên mới nhớ tới chứ gì? Cả năm qua ông bặt vô âm tín, ông biết sống thế nào ? Là chú nuôi , bảo vệ , lo cho học hành, dạy làm . Ở đây, ai cũng đối xử với hơn cả thân. Con gái ông, Diêu Thiên Thiên, một năm đã chết . Tôi sẽ về với ông .”

“Con—!”

Trình Thanh Sướt chẳng màng gì, ôm lòng, lấy khăn giấy dịu dàng lau nước mắt cho .

“Được , đừng nữa.”

“Chú sợ ba em thật sự đưa chú tù ? Em lo…”

“Em kiểu , chú đánh , còn tâm trí mà lo mấy chuyện đó nữa.” Hắn thở dài, “Nuôi bấy lâu coi như uổng, cuối cùng cũng biết lo cho khác .”

Ba bên, nghiến răng nghiến lợi hai đứa .

Giằng co một lúc, một đàn ông trung niên bất ngờ từ ngoài cửa.

“Ai dám bỏ con trai vô tù ?”

Trình Thanh Sướt kéo lưng, “Ba.”

Ba?

“Giám đốc Trình, ông đến đây?” Ba vội vàng dậy.

“Tôi đến, chẳng dọa nhét con trai vô tù ?” Ba của Trình Thanh Sướt bước tới, liếc xéo ba .

Ba chỉ Trình Thanh Sướt, sắc mặt tái, lau mồ hôi trán, “Cậu là… con trai ông Trình?”

“Sao? Tôi họ Trình, con chẳng lẽ họ Trình?”

“Không, tất cả chỉ là hiểu lầm.” Ba hạ giọng.

“Tôi ông thiếu nợ con trai mười triệu, còn cho ông mượn cả tỷ để vực dậy, giờ ông sang nhét con vô tù?”

“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm.” Ba hoảng hốt, mồ hôi đổ như mưa, “Thật … thật là… chúng đang bàn chuyện cưới hỏi.”

Cưới hỏi?

Ba đổi mặt nhanh đến mức khiến trở tay kịp.

Sắc mặt ba Trình Thanh Sướt dịu hẳn , “Con trai, mẹ con bảo con bạn gái, là cô bé ?”

“Cái gì mẹ cũng kể với ông nhỉ.” Trình Thanh Sướt bất đắc dĩ.

“Tôi là ba đấy, bạn gái chẳng lẽ biết?”

“Bạn gái thì liên quan gì ông, phiền chết.” Hắn kéo định rời .

“Đừng vội, để cái đã.” Ông tò mò bước tới, gạt Trình Thanh Sướt để .

Thấy , ông sửng sốt, vội kéo Trình Thanh Sướt , thì thầm: “Nhỏ quá đấy, con trai, mất hết nhân tính .”

“Cháu chào chú.” Tôi dọa đến sững , biết nên chào .

“Ờ, ngoan.” Ông thấy liền tươi rói, “Sao thế ? Cháu là con gái út của Diêu Thanh Vân ?”

“Vâng.”

Ông sang, “Diêu Thanh Vân, ông bắt nạt con , còn bắt nạt cả con dâu nữa, trả tiền .”

“Không, giám đốc Trình, , thật .”

Cả phòng chằm chằm.

“Tôi thật—” Sau đó ba chỉ biết lí nhí xin dứt.

Ba của Trình Thanh Sướt coi như con dâu, cứ chuyện với .

“Có gì hỏi , đừng làm phiền con bé.” Trình Thanh Sướt chịu nổi, kéo về nhà thuê.

Về mới biết, mối quan hệ giữa Trình Thanh Sướt với ba mẹ lắm.

“Ba mẹ chú ly hôn từ khi chú còn nhỏ. Cả hai đều hiếu thắng, ly hôn xong, mẹ chú cho ba chú tù mấy năm, đó ba chú tù cho mẹ chú tiếp vài năm nữa. Về già , bắt đầu tranh giành chú. Chú thì chẳng hiểu vì sống với ai trong hai đó. Thế nên nghiệp đại học xong, chú công ty nào, mà làm quản lý công trình, khi ba em nợ tiền công trình thì chú theo đám bạn về quê của Phong mập, mở cái xưởng sửa xe . Ba mươi mốt năm đầu đời, chú sống bừa bãi, chẳng mục tiêu gì. Cho đến khi em xuất hiện, đột nhiên dựa , tin tưởng, cần đến… chú mới nhận , thì cũng thể sống một kiểu khác.”

…

Đêm đó, với nhiều, cuối cùng hai đứa ôm ngủ .

Sinh nhật năm , chuyển đến sống cùng .

Anh cẩn thận, kiềm chế, biết quan tâm cảm xúc của , nhưng điều đó cũng ngăn khiến cảm thấy như “tra tấn” đến mức nghi ngờ nhân sinh.

Sau đó, ôm ngủ.

Nửa đêm, nhẹ giọng hỏi :

“Em biết , đây chú mơ một giấc mơ. Trong mơ em, mỗi sáng tỉnh dậy chú đều dám thẳng em, cảm giác giống như phạm tội …”

Tôi dám cho biết, cũng từng mơ thấy giấc mơ đó.

Anh xong, hôn nhẹ lên trán , “Ngủ ngon, nhóc con.”

Tôi mơ màng xoay , ôm lấy cổ , “Ngủ ngon, chú.”

(Hết)

Chương trước
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện