Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu - Chương 6
23
Buổi tối trở về nhà, bất ngờ phát hiện Trình Thanh Sướt đang… nấu cơm.
Phải biết rằng giờ gọi đồ ăn ngoài, hoặc nấu mì gói, hôm may một bữa tử tế cũng là do mấy em của nấu.
Hôm nay làm đúng món thích: cá chua ngọt và vịt rang nhỏ.
“Chú, chú từ bao giờ biết nấu ?”
“Có gì khó .”
“Không khó mà ba mươi mốt năm học?”
“Không học, là cần thiết.”
“Bây giờ thì cần thiết ?” – hỏi.
Hắn , định gì thôi: “Hình như cũng chẳng cần.”
“Đương nhiên là cần.” – ôm từ phía – “Toàn là món em thích, nấu chờ em về ăn thì là gì?”
“Buông .” – cầm xẻng bếp, gắt – “Ai là nấu cho cô?”
“Không buông.” – ôm chặt eo – “Trong lòng em thì là đó.”
“Không buông tin …”
“Chú đánh em ?” – tươi .
“Buông! Không là thích khác ? Kêu nó nấu cho ăn, ai thèm nấu cho cô?” – giọng gắt, chút giận dỗi.
Chậc, thù dai ghê.
“Vậy thì em đây.” – buông tay, giả bộ rời khỏi bếp.
“Quay đây!” – gọi từ lưng.
Tôi bật , ngoan ngoãn giúp chuẩn .
“Để đấy, coi chừng cắt trúng tay.” – ánh mắt vẫn dõi theo từng động tác của .
“Vậy em rửa rau.” – bỏ dao xuống, tới vòi nước.
“Không cần rửa, để .” – vội ngăn.
“Rửa rau thôi mà?”
“Không, … chẳng … hôm nay em… khỏe ?” – lúng túng .
Tôi sững .
Sao biết?
Mãi mới nhớ , là chuyện từ lâu – một đêm nọ, bất ngờ , trong tay gì… đành ngượng ngùng chạy nhờ giúp.
Hắn lái xe vòng khắp nơi, cửa hàng nào cũng đóng cửa, cuối cùng là qua xin vợ của một em.
Không ngờ, chuyện nhỏ mà nhớ đến tận bây giờ.
Chả trách, mỗi lần tới ngày, đều cho động nước, đến rửa xe cũng cho.
“Chú , chú nhớ cả chuyện đó luôn ?” – đỏ mặt hỏi.
Hắn liếc : “Tôi là đàn ông, nhớ mấy cái đó làm gì?”
“Thế nhớ của em?”
“Vì đêm đó cô đau, suốt, làm cũng ngủ .” – thở dài – “Căn nhà dở tệ cách âm kém, cô rên vài tiếng ở trong còn thấy.”
“Trời…”
“Tôi còn định hỏi, đôi khi nửa đêm cô gọi tên . Tôi tưởng cô gặp chuyện, chạy xem, thì thấy ngủ ngon lành.”
“Ơ…?”
“Chẳng lẽ mơ thấy chửi ?” – chằm chằm.
“Chửi gì chứ?” – tim đập như trống.
“Chửi cút.”
Mặt đỏ ửng.
Hắn còn thấy… còn chạy ?
Tôi hổ độn thổ.
“Ờ… tại thời gian đó chú dữ quá.” – lúng túng biện minh.
“Tôi chuyện kiểu . Mà đánh cô bao giờ ? Có lương tâm ?”
“Em…” – hỏi đến cứng họng, tim đập liên hồi, dám thẳng.
Sau bữa cơm, chúng xem TV.
“Tối nay cô ngủ trong phòng .” – liếc cái sofa, .
“Hả?” – ngủ trong phòng?
Ý là gì?
“Cô lớn , ngủ ngoài đó bất tiện.” – giải thích.
“Em ngủ trong, còn chú thì ?”
“Định làm gì, ngủ cùng ?” – gian.
“Không !” – cãi.
“Đâu từng ngủ cùng, sợ gì?” – càng tệ hơn.
“Từng ngủ , em .” – nghĩ đến yêu cũ từng dẫn về, lòng nhói lên.
“Ai ngủ? Ngoài thì chẳng ai cái giường đó.”
“Chú dối, bạn gái cũ chú từng tới ?”
Hắn , nổi giận: “Tôi dọn nhà cả mấy tuần để đón cô về, tuần nào cũng chờ, chờ mãi thấy, mà giờ còn cô mắng. Cô tim ?”
“Ngày nào cũng dính với thằng lớp trưởng, còn nhớ gì tới nữa!” – rống lên.
Tôi như trời trồng.
“Chú… chú đợi em thật ?”
“Không thì ? Tôi nuôi con chó nó còn biết vài bữa về thăm chủ. Còn cô? Tôi nuôi con sói đội lốt ? Mấy tháng trời thèm ló mặt về!”
Hắn cáu, bật dậy, cởi áo thẳng nhà tắm.
Tôi ngây đó, theo bóng lưng mà đơ .
Cái ý định buông bỏ bắt đầu lung lay, tia hy vọng trong lòng cũng lụi tắt cháy âm ỉ.
Chắc là thích một chút thật, ?
cuối cùng, chúng vẫn chẳng ai dám rõ .
24
Cuối tuần, cùng đến xưởng sửa xe.
Hắn đang tán gẫu với mấy em, thấy tới, điếu thuốc ngậm miệng liền dập ngay trong tay vứt sang bên.
Thì vẫn bỏ thuốc, chỉ là hút mặt thôi.
Tôi thở dài tới, chào mọi .
“Tiểu Thiên Thiên, ở trường vui đấy?”
“Hôm qua cái trai là bạn trai em ? Trông ngon trai ghê.”
“…Không .” Tôi đáp liếc Trình Thanh Sướt, cuối cùng cũng thấy khóe môi cứng ngắc của khẽ nhúc nhích.
“Thật ngờ nha, em thích kiểu gì, tụi giới thiệu cho.”
“Câm , học sinh mà yêu đương gì.” Hắn liếc lạnh qua.
“Lão đại, hồi chú học yêu ai ? Đẹp trai thế, làm gì gái theo.”
“ đó, thì cũng mười đứa tám đứa chứ?”
“Lắm lời. Mấy ông mặc áo , ở đây còn học sinh đấy, coi cái thể thống gì.” Hắn chỉ tay mấy ông đang trần trụi.
“Lão đại, trời nóng quá mà…”
“Nóng thì cởi là hết nóng ? Mặc !”
Mọi sợ khí thế của nên ai dám cãi.
Tôi bên cạnh, ngại.
Thật bình thường mấy cũng , lạ gì.
hôm nay thế?
Ăn trưa xong, mấy em rủ về nhà trọ chơi bài.
“Chơi cái gì? Nhà còn học sinh, học bài.” Câu của khiến cả nhóm sững sờ.
“Ủa, lão đại, Thiên Thiên còn làm bài hả?”
“Em….” Tôi lúng túng biết .
“Ảnh hưởng .” Hắn bác bỏ thẳng thừng.
Tôi đơ .
Tôi là học bài bao giờ ?
cũng phản bác , đành làm loạn.
Lát , mọi gợi ý nhuộm tóc.
“Chỉ nhuộm đen. Làm gương cho học sinh. Tụi chú là chú , làm gương.”
Cả đám ngơ ngác.
Nhuộm đen là cái kiểu gì ?
“Lão đại, giờ cái gì cũng ưu tiên Thiên Thiên, tụi địa vị nữa .”
“ đó, bất công quá.”
“…Các ông lúc nào địa vị ?” Hắn chặn họng, cả đám lập tức im lặng.
Chú Mập lén kéo hỏi nhỏ:
“Tiểu Thiên Thiên, lần em cho lão đại uống thuốc mê gì đấy? Nhìn như trúng tà.”
“Dạ… . Em chỉ là em thi đại học thôi.”
“Chắc là do chuyện đó .” Chú Mập liếc đầy ẩn ý.
“Còn chú nữa, Mập, đừng rảnh là bám lấy con bé.”
Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến.
“Em làm gì , lão đại.” Chú Mập vẻ vô tội.
“Không gì hết. Chỉ là chú cạnh con bé, ngứa mắt.” Hắn nghiêm mặt.
Chú Mập đầy tủi thân, đó lặng lẽ chuồn .
“Chú.” Tôi khẽ kéo áo , nhỏ giọng, “Không cần dữ với họ .”
“Em biết gì? Thi đại học thì môi trường quan trọng.” Hắn nghiêm túc , “Tối qua chú nghĩ mãi. Chú giúp gì cho em trong chuyện học, nhưng ít nhất thể cho em một môi trường yên tĩnh để học hành.”
“Cảm ơn chú.”
Tôi chỉ tiện miệng thi đại học, mà đã nhớ kỹ, còn suy nghĩ cả đêm.
Tôi thật sự cảm động.
Được khác quan tâm thật sự là một cảm giác ấm áp.
Buổi chiều, chở đến trường.
Đứng cổng trường vẫy tay chào tạm biệt, bất ngờ dúi cho một cái hộp.
“Về ký túc xá mở, chú đây.”
“Dạ.”
Tôi bóng phóng xe khuất, thật sự… trai.
Về đến phòng, mở hộp , là một chiếc điện thoại đời mới.
Tôi bất ngờ nên lời.
Bật máy lên, danh bạ chỉ một số, ghi chú là “Chú”.
Tối đó gọi cho cảm ơn.
Hắn chỉ bảo gì.
“Tiền điện thoại, chú ghi sổ nợ đấy.”
“Tùy chú thôi.”
Hai đứa trò chuyện thêm một lúc, cuối cùng hỏi thích kiểu nhà như thế nào.
“Chú đang tính thuê một căn hai phòng một phòng khách, để em về ở cho tiện.”
“Chú với em quá .”
“Giờ mới biết ? Bớt làm chú tức thì chú sống lâu chút.”
“Chú với em , lỡ em càng ngày càng thích chú thì ?”
Hắn im lặng một hồi, từ chối ngay.
Cuối cùng chỉ thở dài: “Học cho giỏi , đợi thi đại học xong .”
“Thi xong là hả?” Tôi nhịn hỏi .
“Đừng hỏi nữa, hỏi nữa là đằng chân lân đằng đầu đấy.”
“Dạ…”
“Vậy… khi em thi xong, chú quen cô nào khác đấy?”
Tôi biết tham lam, nhưng kìm .
Tôi cứ tưởng sẽ mắng, nhưng đáp chắc chắn: “Ừ, .”
Tôi thật biết, là đến gặp .
Có lẽ thật sự thích , chỉ là .
Tuần thi đại học, việc nên ở huyện cả tuần, nhưng thừa biết, chỉ ở gần , để ở cùng một thành phố trong lúc thi đại học.
“Nếu chuyện gì thì gọi cho chú, chú luôn sẵn sàng.”
“Cứ yên tâm mà thi, thi xong chú dẫn leo núi.”
“Cần tiền thì , chú chuyển qua liền.”
Tóm , cảm nhận rõ ràng còn hồi hộp hơn cả .
Tôi ở trường, ở ngoài thuê phòng trọ.
Biết cũng đang ở đây, cảm thấy yên tâm.
Tối hôm thi xong, mua bánh kem và bóng bay, tổ chức ăn mừng cho ở căn hộ mới thuê.
“Wow, trang trí thật đấy.” Tôi thật sự bất ngờ, một đàn ông như sắt như thép như mà cũng biết mua bóng bay trang trí.
“Là bọn Mập nó làm, chú đã bảo đừng làm .”
“Đẹp mà, em vui lắm.”
“Miễn em vui là .” Hắn lấy từ trong phòng một cái hộp, “Chúc mừng em thi đại học thành công.”
“Là gì ?” Có cả quà nữa hả?
Tôi bắt đầu háo hức.
“Tự mở xem.”
“Dạ.” Tôi cẩn thận mở hộp, một con vật nhỏ lông xù bật ngoài, đôi mắt đỏ hoe.
“Là thỏ!” Tôi hét lên.
“Có đứa em của bạn nuôi thỏ, thỏ nó đẻ con, bắt ép cho chú một con, nên chú mang về.”
“Thật ? Dễ thương quá trời.”
“Thích là .” Trên khuôn mặt nghiêm nghị của hiện lên nụ dịu dàng.
“Rất thích!” Tôi hưng phấn chú thỏ, nhịn ôm lấy Trình Thanh Sướt, hôn nhẹ lên mặt .
“Diêu Thiên Thiên, em…”
“Cảm ơn chú.”
“Con gái gì biết giữ ý ?”
“Chỉ là một cái hôn cảm ơn thôi, chú cũng tính toán luôn hả?” Tôi ôm con thỏ, “Còn là bắt chú nhận thỏ, một đàn ông như chú, chú chủ động thì ai tặng chứ.”
“Chú thật là buồn , lúc nào cũng mồm bảo mà lòng .” Tôi sang thỏ con, “ , nhóc?”
“Đủ đó.” Hắn lắc đầu bất đắc dĩ.
“Lúc chú đợi em thi xong , giờ thì ? Trả lời .” Tôi nghiêm túc.
“Bao giờ trí nhớ của em thế?”
“Đừng đánh trống lảng.”
Hắn dậy, rót một cốc bia, trầm ngâm một lúc.
“Hay là bây giờ chú đổi ý, đợi xem điểm thi xong mới trả lời?” Tôi chất vấn.
“Chú quan tâm em thi , điểm số quan trọng.”
“Vậy ý chú là gì?”