Vụ Cá Cược Của Công Chúa - Chương 1
1
“Công chúa, một tin và một tin , cái nào ?”
Thanh Loan bước , bước chân nặng nề, biểu cảm như thể Phó Thanh Viễn chet.
Tim giật thót, nhưng nét mặt vẫn tỏ bình tĩnh: “Nói , chuyện gì xảy ?”
Thanh Loan nhíu chặt mày liễu, nghiến răng ken két, giọng gần như rít qua kẽ răng: “Tin là, Phí công tử đỗ Trạng nguyên. Còn tin là, tuyển làm phò mã bảng vàng .”
Ta thở phào nhẹ nhõm, liếc Thanh Loan một cái: “Phó lang tuấn tú như ngọc, tài mạo song , danh Trạng nguyên, chọn làm phò mã thì gì lạ?”
Thanh Loan siết chặt nắm đ//ấm: “ chọn là Trương Thượng thư!”
Trương Thượng thư là quan Lại bộ, nắm trong tay quyền thăng quan tiến chức của bao nhiêu !
Phó lang một lòng cầu danh, thật thể kháng cự cám dỗ như ?
Ta nhấc chén trà, mỉm tự tin: “Danh lợi tầm thường, sánh với chân tình nhân thế?”
Ta từng cứu mạng Phó Thanh Viễn. Cha vốn là một tiểu ở phủ nha, vì làm sai việc mà kết án lưu đày. Thân thích chẳng những giúp, mà còn thừa nước đục thả câu. Không chỉ chiếm đoạt gia sản, còn đuổi hai mẹ con họ đường.
Khi Phó Thanh Viễn học hành chẳng gì, ai cũng xem thường.
Chính là cho chốn dung thân. Bỏ tiền chu cấp cho ăn học, mời thầy giỏi về dạy dỗ.
Ngay cả mẹ đưa về quê nhà ở Tấn Châu, cũng là tốn công thu xếp.
Chỉ mong vướng bận lưng, an tâm dùi mài kinh sử.
Có thể , , thì chẳng Phó Thanh Viễn của hôm nay.
2
Ba canh giờ đã trôi qua, ám vệ đến báo, Phó Thanh Viễn vẫn còn ở trong phủ Trương Thượng thư.
Hắn cùng Trương Thượng thư dùng bữa tối, hai trò chuyện vẻ hợp ý.
Trương Thượng thư đã say khướt, miệng gọi Phó Thanh Viễn là “hiền tế” ngừng.
Còn Phó Thanh Viễn, nhắc gì đến chuyện đã hôn ước.
Thanh Loan lời nào, ánh mắt đầy khó tả: “Hay là… chúng ban hôn cho con gái của Trương Thượng thư?”
“Khụ, khụ khụ khụ!”
Trên mái nhà vang lên một tiếng ho nhẹ.
Thanh Loan mặt đen như đáy nồi, chống nạnh, lấy từ đan điền, ngẩng đầu mắng một tràng: “Đồ Huyền Vũ chet tiệt nhà ngươi, ho cái gì mà ho! Cẩn thận ho luôn cả phổi đấy!”
Huyền Vũ là ám vệ thân cận của Hoàng . Hiện tại ở cạnh , một là để bảo vệ, hai là để giám sát.
Tất cả cũng chỉ vì và Hoàng đánh một canh bạc.
Ba năm , cảm thấy chán ngán khi ở trong cung. Nổi hứng, quyết định cải nam trang xuống Giang Nam làm tri huyện.
Hoàng từ nhỏ cưng chiều, sống trong cung son, chẳng biết lòng hiểm ác.
Ta và Hoàng là long phượng thai, con cháu hoàng tộc vốn đã ít ỏi. Phụ hoàng và mẫu hậu đều đã qua đời, vì là thân nhân duy nhất của .
Hoàng sợ xảy chuyện, rời xa giống phụ hoàng mẫu hậu, nên luôn giữ chặt.
Cưỡi ngựa thì sợ té, du hồ thì sợ chìm. Ra khỏi cung cũng sợ thích khách ám sát. Khiến phiền chịu nổi.
Vậy nên mới canh bạc .
Ta lén khỏi cung chơi, tình cờ cứu Phó Thanh Viễn.
Hoàng , nếu ba năm Phó Thanh Viễn vượt qua thử thách của , cưới làm thê tử, sẽ cho phép đến Giang Nam làm một vị tri huyện tự tại.
Ngay cả thân phận góa phụ giàu cũng là Hoàng bịa giúp .
Về điều đó, khinh thường vô cùng.
Phó Thanh Viễn ánh mắt sáng rõ, là chân thành, đã biết là quân tử đoan chính. Sao thể để tâm đến chuyện là góa phụ ?
Hoàng chỉ là làm Hoàng đế quá lâu, thấy nhiều âm mưu toan tính nơi triều đình.
Đệ thể hiểu, nhân gian vẫn còn chân tình tồn tại.
3
Giờ Dậu sắp qua, mà “chân tình” của vẫn về. Chẳng lẽ định ngủ phủ Trương Thượng thư thật ?
Thấy sắc mặt ngày càng đen, Thanh Loan lặng lẽ dậy: “Điện hạ, để thần đón Phó lang về?”
Ta siết chặt chén trà, cảm thấy một tảng đá đè nặng nơi ngực.
“Công chúa, Phó lang trở về !”
Ám vệ Long Thập Cửu xuất hiện như bóng ma nơi cửa.
Ta mừng rỡ, đưa tay chỉnh vương miện, nhướng mày với Thanh Loan: “Đỡ dậy, ngoài cửa lớn đón Phó lang.”
“Hôm nay đỗ Trạng nguyên, đến gặp đầu tiên chắc là đang nôn nóng lắm. Chàng thân phận thấp, Trương Thượng thư giữ phủ cũng là bất đắc dĩ. biết, trong lòng , lời chúc mừng của mới là điều mong đợi nhất. Niềm vui đỗ Trạng nguyên, chỉ chia sẻ với .”
“Ta…”
“Khụ.”
Long Thập Cửu ho nhẹ một tiếng, lúng túng gãi mũi: “Công chúa, Phó lang đã ngủ .”
“Hắn còn đặc biệt dặn tiểu đồng, là uống rượu đau đầu, nhớ đừng để lạ làm phiền giấc ngủ của .”
Nụ môi đông cứng : “Người lạ? Ai cơ?”
Thanh Loan ngước lên trời, Long Thập Cửu cúi gằm mặt, cả hai đều né tránh ánh mắt .
Ta nghiến răng kèn kẹt: “Long Thập Cửu, ngươi chắc chắn nhầm?”
Ta tin Phó Thanh Viễn gặp .
Đáng ghét, chắc chắn Long Thập Cửu Hoàng mua chuộc, phản bội !
Được lắm, nghĩ đến ngày thường đối với cỡ nào, xem như cánh tay đắc lực bên !
Ta trừng mắt Long Thập Cửu một cái, sải bước thẳng về phía nhà họ Phó.
4
“Chu nương tử, đừng làm khó nô tài nữa.”
Tiểu đồng của Phó Thanh Viễn – Nghiên Thư – miễn cưỡng mở cửa, thái độ vô cùng thiếu kiên nhẫn.
“Thiếu gia uống rượu say, cứ kêu đau đầu suốt. Nô tài còn hầu hạ ngài .”
Ta nheo mắt , ánh mắt chầm chậm lướt qua Nghiên Thư. Ngày thường, đối xử với như .
Nghiên Thư theo Phó Thanh Viễn từ nhỏ, trung thành với .
Năm cưu mang Phó Thanh Viễn, mua cho căn tiểu viện hai gian đối diện để ở, Nghiên Thư đã quỳ gối dập đầu mặt mười mấy cái, liên tục gọi là đại ân nhân của Phó Thanh Viễn, còn chủ tớ bọn họ cả đời dám quên ơn.
Ba năm qua, mỗi lần gặp , Nghiên Thư đều cúi đầu hành lễ từ xa, cung kính vô cùng.
Đến cả Thanh Loan cũng chút ghen tức, Nghiên Thư nịnh bợ khéo quá, đúng là nhân tài thích hợp tiến cung làm thái giám.
Thấy vẫn ngoài cửa chịu rời , Nghiên Thư “chậc” một tiếng: “Chu nương tử, nam nữ khác biệt, chặn cửa nhà chúng thế ban đêm, e là ảnh hưởng đến danh tiếng thiếu gia.”
Hắn tiếp: “Người từng kết hôn , thể để ý đến thanh danh. thiếu gia nhà còn từng thành thân, xưa nay luôn giữ trong sạch, đừng vì mà…”
“A!”
Nghiên Thư đột nhiên hét thảm, ôm miệng.
Khi buông tay , trong lòng bàn tay trắng nõn là hai chiếc răng cửa dính m//áu.
Một hòn đá biết từ bay tới, trúng thẳng miệng .
Ta ngoái đầu , cây hai bóng đen lướt qua.
Nhìn thân hình, chắc chắn là Long Thập Cửu và Huyền Vũ.
5
Nghiên Thư đóng sầm cửa , chạy nhà tìm hòm thuốc.
Ta lạnh mặt ngoài cửa, lửa giận bốc lên cuồn cuộn trong lòng.
“Đồ nô tài hỗn xược! là đồ nô tài!”
Thanh Loan khoanh tay, lạnh: “Nô tài vốn hành sự theo sắc mặt chủ nhân. Nghiên Thư như , chắc chắn là…”
Ta đau lòng thôi: “Chắc chắn là đã nảy sinh lòng bất trung, giấu diếm Phó lang mà mưu cầu trèo cao! Đáng tiếc thay Phó lang chí khí cao khiết, phẩm hạnh đoan chính, nuôi một tên nô tài phản trắc, gió chiều nào theo chiều như !”
“Phó lang thật sự đáng thương thay.”
“Rầm ~”
Long Thập Cửu trượt chân, suýt chút nữa ngã từ nóc nhà họ Phó xuống.
Thanh Loan buông tay, dùng ánh mắt hết sức phức tạp : “Công chúa, đúng là… đúng là…”
Ta phất tay: “Đừng nữa, ánh mắt tinh tường của như đuốc, ngươi sớm nên quen . Xem hôm nay chính là tên nô tài Nghiên Thư cố ý ngăn cản, cho gặp Phó lang.”
Ta và Hoàng giao ước, dùng bất cứ cách nào để tiết lộ thân phận công chúa.
Nghiên Thư chạy nhà, đối diện cánh cửa đóng chặt, thở dài hai tiếng.
Cuối cùng, đành tức tối mà về.
Thôi thì cũng .
Dù gì cũng chỉ là một đêm.
Ngày mai, Phó lang nhất định sẽ đến gặp từ sớm.
6
Phó Thanh Viễn đến gặp .
Sáng sớm, đã thuê xe ngựa, chạy tới Tân Châu đón mẹ của .
Thanh Loan quan sát sắc mặt , xót xa mang lên một đĩa điểm tâm: “Công chúa, đừng buồn.”
“Phó lang quân, …” Ta đập bàn một cái, nụ còn rực rỡ hơn hoa xuân tháng Ba: “Phó lang đúng là một con đại hiếu! Trăm điều thiện, hiếu đầu. Tốt lắm, lắm, quả nhiên nhầm .”
Đường đến Tân Châu xa, xe ngựa cùng lắm ba ngày là .
Ba năm còn chờ , thiếu kiên nhẫn ba ngày ?
Để đón tiếp Phó phu nhân, cố ý sai dọn dẹp Phó phủ sạch sẽ dính một hạt bụi.
Phó lang là nam tử, suy nghĩ cục mịch, chẳng để tâm mấy chuyện .
Mẹ xa xôi mệt nhọc tới kinh thành, thấy nhà cửa sạch sẽ tiện nghi, chắc chắn sẽ vui mừng.
Thanh Loan thấy bận bịu suốt một ngày, cảm khái : “Không biết tổ tiên nhà họ Phó tích phúc gì lớn cỡ nào, mới công chúa đối đãi sâu nặng thế . Nếu Phó phu nhân biết, nhất định sẽ cảm kích công chúa đến rơi nước mắt.”
Trước từng gặp Phó phu nhân. Bà là một phụ nhân ôn hòa hiền thục.
Khi đó bà họ hàng chiếm mất nhà, đang dựa Phó Thanh Viễn mà .
Tiếng bi ai thê lương, mà khiến lòng se .
“Công chúa, Phó phu nhân tới , đang đợi ngoài cửa.”
Long Thập Cửu buông hai câu biến mất như ma quỷ.
Trong lòng vui mừng khôn xiết, vội thay bộ y phục sang trọng chuẩn chính sảnh đón khách.
7
Trong phòng một mỹ phụ mặc trang phục màu nguyệt hoa, dung mạo sáu phần giống Phó Thanh Viễn.
Ta yêu ai yêu cả đường , bà càng càng thuận mắt.
Đợi thành thân với Phó Thanh Viễn, bảo Hoàng ban cho bà một đạo sắc phong thật lớn.
Mỹ phụ thấy liền đỏ hoe đôi mắt, dịu dàng yếu đuối khiến là thương.
Ta bước nhanh lên, vươn tay định đỡ bà: “Phu nhân cần đa lễ, và Phó lang…”
Tay cứng đờ giữa trung.
Mỹ phụ , hề như tưởng tượng, cúi đầu hành lễ cảm tạ. Bà xắn tay áo lên, nhổ một bãi nước bọt về phía mặt .
May mà Long Thập Cửu kịp thời che chắn, bãi nước bọt bắn trúng ngay mặt nàng , lạnh như băng.
Mỹ phụ Long Thập Cửu đột ngột xuất hiện dọa cho giật , nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, trừng mắt : “Phì! Đồ tiện nhân hạ đẳng! Không soi gương xem là ai, một con chổi khắc chet phu quân mà dám vọng tưởng tới con trai ? Con trai là Văn Khúc tinh trời hạ phàm, còn ngươi nhiều lắm cũng chỉ là con lợn trong kỹ viện tu thành tinh, cũng xứng làm thê tử nó ?”
Bà mặt hầm hừ: “Ngươi là một quả phụ nhà chồng hắt hủi, làm nô tỳ cho con còn đủ tư cách! Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám phá hoại hôn sự giữa con và tiểu thư Thượng thư, sẽ đánh gãy chân ngươi bán …”
Mỹ phụ ngất xỉu.
Bà nhắm mắt đất, bất động.
Long Thập Cửu và Huyền Vũ sắc mặt âm trầm, bên như Hắc Bạch Vô Thường.
Long Thập Cửu liếc một cái, ánh mắt băng lãnh: “Giết .”
Huyền Vũ gật đầu: “Ta mang cổng giết, đỡ làm bẩn đất công chúa.”
Ta buông vai, tâm trạng nặng nề phất tay: “Giết gì mà giết, dù bà cũng là mẹ của Phó lang.”
“Phó lang, chỉ một thân nhân thôi.”
“Đánh thuốc độc cho bà câm là .”