Tuệ Tuệ Thời An - Chương 2
4
Tôi hoảng loạn đưa tay , vội vàng cài khóa nội y.
“Bác sĩ Cố nghĩ nhiều , số khám là mẹ lấy cho .”
“Còn nữa, đàn ông mà, chơi hai lần.”
Tôi bực bội phản bác.
mãi vẫn cài cái móc áo quỷ quái .
Anh áp sát về phía , bất ngờ vươn tay vòng qua eo .
Động tác thành thục giúp cài khóa nội y.
Hành động đột ngột khiến kịp phòng .
Anh lên tiếng , giọng lạnh nhạt:
“Không cần cảm ơn.”
“Thuần thục thôi.”
Hồi từng trêu , đôi tay khéo léo, chỉ biết cầm dao mổ mà còn thể tháo bra bằng một tay.
Tôi nghiến răng, cố tình châm chọc:
“Bác sĩ Cố chu đáo thật đấy, còn biết cài nội y cho nữ bệnh nhân nữa cơ.”
Anh khẽ nhạt, vẻ mặt bình thản:
“Không cần khách sáo.”
“Tôi cũng là lần đầu tiên gặp nữ bệnh nhân vì ngực nhỏ mà tới tìm khám.”
Tôi: ……
Một trận im lặng.
Khi còn đang nghĩ cách phản bác, mẹ đã gõ cửa bước .
Thấy sắc mặt , bà vội hỏi Cố Thời An:
“Bác sĩ Cố, con gái vấn đề gì chứ?”
Cố Thời An lùi giữ cách an :
“Dì ơi, đừng lo, bình thường.”
Mẹ thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì … …”
đau lòng hỏi:
“ với chị nó đều cỡ D, nó chỉ A chứ?”
Tôi âm thầm úp mặt lòng bàn tay.
“Có thể là…”
Anh nhịn , đẩy gọng kính:
“Giống theo chú.”
Không khí lập tức chết lặng.
Mẹ vẫn chịu bỏ cuộc:
“Vậy con gái thực sự hết hy vọng ?”
“Khuyên nên ăn nhiều đu đủ.”
Ánh mắt Cố Thời An như vô tình liếc qua , khóe môi vương ý khó lường:
“Tất nhiên, kết hợp với massage hỗ trợ sẽ hiệu quả hơn.”
“Một số phụ nữ, trong giai đoạn cho con bú, còn khả năng phát triển thêm lần hai.”
Mẹ đập đùi cái bốp, bừng tỉnh đại ngộ:
“Hiểu , ý là kiếm cho nó một đàn ông.”
Nói , ánh mắt sáng rỡ :
“Tiểu Cố , mẹ cháu cháu chia tay, cháu thấy con gái dì thế nào?”
Đầu ong ong một tiếng.
Vội kéo mẹ , nhỏ giọng khuyên:
“Mẹ, đừng bốc đồng gán ghép linh tinh…”
Mẹ giậm chân:
“Mẹ đã hồ sơ của bác sĩ Cố ngoài , tiến sĩ, phó chủ nhiệm, trẻ tuổi tài cao! Lại còn trai! Quá hợp với gen nhà !”
“Nếu mẹ trẻ 20 tuổi, mẹ đã tay !”
“Giờ đang trống , cần an ủi, con còn mau thừa cơ chiếm lấy?”
“Mà , bác sĩ Cố, là thêm WeChat , con bé Tuệ nhà gì bất còn tiện hỏi thăm.”
Cố Thời An ngước mắt .
Tôi điên cuồng nháy mắt cầu cứu.
Vì bây giờ vẫn đang trong danh sách đen của .
“Được.”
Anh bình thản lấy điện thoại , mở thẳng mã QR đưa tới mặt :
“Phiền cô Giang tự quét nhé.”
Tôi cắn răng, cứng lấy điện thoại quét mã.
“Đinh” một tiếng.
Màn hình hiện lên avatar của Cố Thời An, kèm dòng chữ nhỏ đầy châm chọc:
“Đã thêm danh sách đen, bạn sẽ nhận tin nhắn từ đối phương.”
“Chưa nhận lời mời kết bạn.”
Anh nhắc nhở.
Tôi nghiến răng, lặng lẽ gỡ khỏi danh sách đen.
“Xong .”
Anh mỉm gật đầu:
“Được, sẽ gửi chỉ định y tế cho cô Giang.”
Tôi lén đảo mắt.
Chỉ định y tế cái gì chứ, ngực nhỏ thì cần chỉ định y tế gì?
Mấy phút , Cố Thời An gửi cho một tin nhắn WeChat:
【《Tổng hợp kỹ thuật massage ngực》PDF.】
【Massage hợp lý giúp thúc đẩy phát triển, ngăn ngừa tăng sinh tuyến vú.】
Tôi cắn răng gượng: “Bác sĩ Cố đúng là lòng nhân y đức.”
Cố Thời An: “Có thể cung cấp hướng dẫn y tế miễn phí.”
5
“Con gái , lời mẹ , mau bắt bác sĩ Cố về tay!”
Trên đường về nhà, mẹ nắm chặt cổ tay , trông chẳng khác nào yêu quái vớ Đường Tăng:
“Bố là giáo sư đại học, mẹ là vũ công cốt cán trong đội quảng trường chỗ mẹ.”
“Mẹ ơi, bọn con hợp …”
Tôi bấu lấy cửa xe, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
“Chưa thử mà đã hợp?”
Mẹ hình như Cố Thời An làm cho mê mẩn .
Hận thể đích thân bắt quăng lên giường .
Ngày hôm , đang ôm snack xem phim, thì mẹ đột nhiên xuất hiện:
“Con thay quần áo , lát nữa dì Hứa tới nhà .”
Tôi ôm bịch đồ ăn định chạy trốn:
“Thế để con trốn phòng xem phim.”
Bà lập tức ấn xuống ghế:
“Con , tới nhà làm khách, con trốn tránh thì vô lễ lắm.”
Tôi vẫn nhai khoai tây chiên rôm rốp:
“Đó là bạn mẹ, chứ bạn con .”
Bà giật lấy tay :
“ con trai dì thì con biết!”
Đang , chuông cửa vang lên.
Mẹ lao như bay mở.
Hai bạn già gặp đã ríu rít:
“Ối giời, tới chơi thôi mà, mang gì lắm thế!”
“Nghe Tuệ Tuệ về nhà nên mang chút đồ ăn.”
“Ối giời đúng là mấy món Tuệ Tuệ thích!”
“ thế đúng thế, đều là Thời An chọn đó, duyên phận thì là gì?”
Cho đến khi thấy một giọng quen thuộc:
“Chào dì, gặp ạ.”
Tay run lên, theo phản xạ ngẩng đầu.
Miệng còn đang ngậm nửa miếng khoai tây chiên.
Chỉ thấy Cố Thời An ở cửa, mặc bộ vest xám tro cao cấp, thắt cà vạt chỉnh tề.
Tay xách đầy túi lớn túi nhỏ quà biếu.
Cả chẳng khác nào tới nhà hỏi cưới.
“Ôi đây là Tuệ Tuệ đúng ? là xinh thật đấy!”
Tôi lúng túng gật đầu chào:
“Chào dì.”
Mẹ thúc cùi chỏ :
“Không mau pha trà mời khách!”
Hai bà mẹ nhanh chóng chiếm cứ ghế giữa phòng khách.
Còn và Cố Thời An một bên, nụ đông cứng mặt.
“Ối giời, nhà Tuệ Tuệ chỉ ham chơi thôi, giống Tiểu Cố, trẻ tuổi mà đã là phó chủ nhiệm, còn thời học nhảy lớp, cao trai, Phương , đúng là phúc!”
“Ấy , là mới phúc, con gái xinh hiếu thảo như Tuệ Tuệ. Nhà thì cha nào con nấy, suốt ngày chỉ biết cắm đầu công việc.”
Hai bà mẹ bắt đầu màn khen ngợi lẫn chẳng khác gì quảng cáo.
Tôi và Cố Thời An im thin thít như gà con.
Hai bà hô hào:
“Ôi chao, bọn trẻ bây giờ đề tài nhiều lắm, cứ tự nhiên chuyện với .”
“Tiểu Cố nhà cứng nhắc, theo đuổi con gái cũng vụng về lắm.”
“Đừng khách sáo, chuyện nhiều sẽ quen thôi!”
Quen?
Chúng chẳng những quen.
Mà miệng còn từng hôn sắp rách …
Tôi âm thầm co rúm .
Cố Thời An im lặng gọt táo.
Tôi thì ngẩn ngơ ngón tay thon dài của cầm dao gọt trái cây, mỗi đường gọt táo đều tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật.
6
Hai bà mẹ tám chuyện rôm rả, chẳng biết thế nào lôi cả và câu chuyện:
“Nghe , Tuệ Tuệ nhà cũng đang độc thân hả?”
“Ừ đúng , quen một , còn kịp gặp mặt mấy lần đã chia tay .”
“Nhà cũng thế, thằng bé tính tình quá trầm, yêu đương đá mà vẫn giả vờ như chuyện gì.”
“Bạn trai cũ của Tuệ Tuệ còn quá quắt hơn, suốt ngày đưa tình liếc mắt với đồng nghiệp nữ trong bệnh viện.”
Tôi vội vàng kéo kéo tay áo mẹ.
Mẹ ơi, bớt mà…
làm cản nổi bà.
“Nghe cũng là bác sĩ đúng ? Ở bệnh viện nào, biết Tiểu Cố nhà còn quen chứ?”
Tôi cúi gằm mặt, cắm đầu uống nước.
Tay cầm dao của Cố Thời An khựng , vỏ táo “phạch” một tiếng đứt đoạn.
Anh đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua kính, mang theo mấy phần chất vấn:
“Thật ?”
Mẹ tiếp tục phẫn nộ tố cáo:
“ đấy, Tuệ Tuệ , thằng cha đó còn… khỏe mạnh lắm cơ.”
Tôi suýt nữa thì sặc nước chết tại chỗ.
Ôm ngực ho sặc sụa.
Cố Thời An vội vàng giơ tay vỗ nhẹ lưng .
“Ôi trời, vẫn là Tiểu Cố chu đáo.”
“Nhìn hai đứa càng càng đôi!”
Mẹ lôi luôn dì Hứa dậy:
“ , giờ chắc sắp đến giờ khiêu vũ sân nhỉ?”
“ đúng, chúng mau mau thôi!”
7
Hai bà mẹ nhanh chóng chạy xuống lầu.
Tôi dậy, định trở về phòng , Cố Thời An cũng lặng lẽ theo .
“Bác sĩ Cố, ban ngày ban mặt mà mò phòng con gái nhà , còn biết đạo đức nghề nghiệp ?”
Tôi dập mạnh cửa.
Anh chống khuỷu tay lên khung cửa, thản nhiên nhắc nhở:
“Phòng vẫn còn bộ ga gối Gấu Dâu của ai đó đấy.”
“Vậy thì thay !”
Tôi trừng mắt.
“Đổi thành màu xanh vô trùng yêu thích nhất !”
Một cái chân dài bất ngờ chen giữa khe cửa, ỷ chân dài liều mạng chen :
“Giang Tuệ, khi nào thì ve vãn đồng nghiệp nữ?”
“Mẹ nhắm , bác sĩ Cố đừng tự động gán tội.”
“Thế tại chia tay?”
Tôi ngẩng đầu, cứng giọng:
“Kỹ thuật , chơi chán .”
Anh đột nhiên cúi sát xuống, chóp mũi gần như chạm trán :
“Kỹ thuật , lần nào cũng thay ga giường?”
Tôi: !!!
Giận bốc khói!
Anh nghiêng chen .
Tôi giơ chân đá .
bỗng nhiên bắp chân “khự” một cái, co rút dữ dội.
“Á á á!!!”
Tôi hét thảm, ngã nhào lòng .
Trời ơi, ai biết , chuột rút thật sự đau đến mức tưởng sắp gặp cụ cố luôn .
Anh phản ứng nhanh, lập tức đỡ lấy :
“Làm ?”