Trước Khi Tỏ Tình - Chương 5
Tôi đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Chúng tàu lửa, chuyển sang xe khách, bắt chuyến xe chỉ ba chuyến một ngày, cùng xe ba gác.
Từ huyện lị tiến sâu núi.
Tôi mấy đàn ông từ con đường mòn trong rừng rậm bước .
“Đây là họ hàng ở quê ?”
Trần Hồng Mai khẩy một tiếng.
“Phải đấy, mày cứ ở đây .”
Đám đàn ông ha hả.
“Anh Bưu, con bé da trắng nõn nà quá! kiểu gái thành phố hung dữ lắm.”
“Anh Bưu đây thì khoái loại hung dữ đấy!”
Nói vươn tay định bóp mặt .
Bất ngờ một cây gậy sắt giáng thẳng cánh tay , vang lên một tiếng “cộp” trầm đục.
Tôi , lao lòng Ôn Mặc Xuyên.
Mặt lạnh như băng, còn tiện tay véo má một cái.
“Giang Nguyệt Mông, gan em càng ngày càng to đấy.”
Tôi rụt cổ , sang trợ lý Tô.
Anh bất đắc dĩ nhún vai.
Người Ôn Mặc Xuyên mang đến nhanh đã khống chế và trói gô lấy Lưu Bưu.
Cảnh sát cũng đến ngay đó.
Tiểu Tô ở hỗ trợ làm biên bản.
Ôn Mặc Xuyên thì bóp eo , kéo một góc.
Anh thể kiềm nén cơn giận nữa.
“Giang Nguyệt Mông, em thật là… nếu lỡ chuyện gì—”
Tôi vén áo, cho thấy mấy thiết định vị dán .
“Sẽ chuyện gì , Ôn Mặc Xuyên.
“Tôi sẽ lấy mạng để đùa.”
Anh thẳng mắt , hồi lâu mới thở phào.
Tôi thầm nghĩ, may quá, lừa .
ngay giây , giơ tay tát một phát mông .
Toàn thân đỏ rực như tôm luộc chín.
Tôi ôm mông, trừng mắt Ôn Mặc Xuyên.
“Anh đừng quá đáng! Tôi cảnh cáo đấy, Ôn Mặc Xuyên!”
Anh dễ dàng bắt lấy tay , giơ lên khỏi đầu.
Sau đó tiếp tục đánh lên mông từng cái một.
Ban đầu còn gắng gượng quát là đồ già biến thái.
đến lúc chịu nổi nữa, bật xin tha.
Cuối cùng mới chịu dừng tay, bế lên máy bay trực thăng.
Tôi đau mệt, dựa lòng , ngủ .
13
Lúc tỉnh dậy, thật sự biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy.
Mãi đến khi sờ thấy điện thoại, mở xem hot search.
Toàn bộ tin tức đều là về việc giải cứu phụ nữ bắt cóc.
Vợ chồng Lý Quốc Đào cùng đám , một ai thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Tôi nhắm mắt , cảm giác như khối đá đè trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng gỡ xuống.
Bỗng nhiên cảm giác nóng ran mặt.
Tôi mở mắt .
Là Ôn Mặc Xuyên.
Anh dịu dàng lau nước mắt ở khóe mắt .
“Sao ?”
Tôi lắc đầu.
Muốn nhiều, nhưng biết bắt đầu từ .
Anh rót cho một ly sữa, đưa đến bên môi.
Tôi đưa tay nhận lấy, động tác khựng .
Mông đau rát như thiêu, khiến nhớ chuyện xảy khi ngủ.
Mặt lúc đỏ lúc trắng, dúi ly sữa trả tay .
“Ôn Mặc Xuyên, còn là con nít nữa, cần uống sữa.
“Cho nên… chúng lẽ nên giữ chút cách.
“Tất nhiên, vẫn sẽ hiếu kính một cách đàng hoàng—ưm…”
Ôn Mặc Xuyên bóp cằm , cắn nhẹ lên môi .
Anh ôm lên đùi, từng chút từng chút chất vấn.
“Vậy ai là làm chuyện giường hửm?”
Đầu óc đặc quánh như hồ dán.
Mãi mới nhớ — hóa camera trong phòng căn bản hỏng!
“Ôn Mặc Xuyên, đồ cáo già!”
Anh xoa xoa phần thịt mềm bên hông .
“Ban đầu còn định nghiêm túc lên kế hoạch tỏ tình.”
“Không ngờ em gây sóng gió như thế.”
Tôi đầu óc nổ tung, còn phân tích lời .
Anh vẻ nhận não đang quá tải, liền dứt khoát nữa.
Chỉ cúi đầu hôn nhẹ vành tai , giọng khàn khàn bật .
“Bảo bối em xem, quần áo của đều em làm bẩn .”
“Em chính là kiểu ‘hiếu kính’ như , hử?”
Ly sữa vì động tác của hai chúng mà đổ.
Tay cũng dính , cảm giác dính dính khó chịu.
Tôi ghét bỏ quệt hết lên áo Ôn Mặc Xuyên.
“ là mặt thú.”
Sáng hôm , nhận cuộc gọi từ trợ lý Tô.
Giọng nịnh khẩn thiết, nhắc đặt hoa gửi đến công ty cho Ôn Mặc Xuyên.
“Nhớ thiệp nhỏ nha!”
Tôi ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.
Trợ lý Tô thở dài: “Đừng nhắc nữa, chắc sếp vẫn nhớ chuyện bó hoa hồng năm đó đấy.
“Hôm nay cả công ty đều phát thưởng, chỉ , cứu với!”
Tôi nửa hiểu nửa , vẫn quyết định đặt một bó hoa gửi đến.
Quả nhiên nhanh đã nhận tin nhắn chất vấn từ Ôn Mặc Xuyên.
【Tại thiệp?】
【Thì xứng.】
Tôi ôm mặt, đến chảy nước mắt.
nhớ lời Tiểu Tô , vẫn quyết định dỗ dành con cáo già một chút.
【Toàn là mấy lời sáo rỗng do tiệm hoa sẵn thôi.
【Đợi về, sẽ tự cho .】
Vừa xuống lầu nửa tiếng, đã thấy Ôn Mặc Xuyên ôm bó hoa bước nhà.
Dì Ngô thấy , lặng lẽ rút lui.
Ôn Mặc Xuyên cứ lặp lặp mấy lời tình cảm với .
Tôi bảo khô miệng, liền nhân cơ hội hôn lên môi , là “cho ẩm một chút”.
Tôi chịu nổi, đành chuyển chủ đề, hỏi phát thưởng cho Tiểu Tô.
Anh ngẩn nghĩ một lát, mặt đầy khó hiểu.
“Tiểu Tô ?”
Rồi gọi điện kiểm tra, mới biết giữa chừng một bước xét duyệt bỏ sót.
“Tiền thưởng của Tiểu Tô gấp mấy lần khác, quy trình cũng rắc rối hơn, chắc là cấp quên mất.”
Tôi thầm nghĩ, Tiểu Tô mà biết chắc vui chết .
Chỉ Ôn Mặc Xuyên bổ sung một câu:
“Dạo cũng vất vả , cho nghỉ thêm mấy ngày lương .”
Giây nhận tin nhắn thoại từ Tiểu Tô.
【Có cô nhắc nhở ông chủ ? Tôi nhận tiền thưởng ! Gấp mấy lần đồng nghiệp luôn hu hu hu.
【Ông chủ còn cho nghỉ hẳn nửa tháng lương!
【Tôi nghỉ! Tôi tiếp tục làm trâu làm ngựa! Không thì áy náy lắm!
【Cô ơi, cho phép bất kỳ ai làm cô khổ, cho phép ai kìm nén cô, cho phép ai giới hạn cô, cho phép ai dạy dỗ cô, cho phép ai nạt nộ cô, cho ai chê bai cô, cho ai phản đối cô, cho ai lãng quên cô, cho ai thờ ơ với cô, cho ai thiếu tôn trọng cô, cho ai nghiêm khắc với cô, cho ai lơ là cô, cho ai…】
Tôi đến mức thẳng nổi.
Ôn Mặc Xuyên giật lấy điện thoại, trả lời bằng một tin nhắn thoại ngắn gọn.
【Trợ lý Tô, nếu nghỉ thì làm việc.】
Bên lập tức “biến mất khỏi thế gian”.
Tôi cũng lén lén lỉnh , liền Ôn Mặc Xuyên kéo .
“Bảo bối, tiếp tục .”
(Kết thúc)