Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Tôi Và Mẹ Trọng Sinh - Chương 2

  1. Nhà
  2. Tôi Và Mẹ Trọng Sinh
  3. Chương 2
Chương trước
Chương sau

7

Chuyện xảy , cả khu phố đều biết mẹ với chú Vương vụng trộm với .

Thời danh tiếng quan trọng hơn cả trời, ai cũng nghĩ mẹ sẽ lóc van xin bố tha thứ.

Mà đúng là bà làm thật.

Chỉ là lúc giằng co, bà bố đá một cú, đập đầu chảy máu.

Tỉnh , bà thản nhiên tuyên bố mặt mọi rằng bà ly hôn với bố, sống với chú Vương.

Bố tức đến mức thốt nên lời, quát lớn hỏi bà còn biết hổ là gì .

Mẹ thu dọn đồ, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo:

“Xấu hổ? Xấu hổ là gì chứ! Tôi cho ông biết, sẽ là vợ của giám đốc sở giáo dục tỉnh! Không giống như ông – loại dân nghèo hèn. Tôi sớm đã chán ngấy ông ! Một thằng làm việc nặng cả đời cũng ngóc đầu lên nổi! Năm xưa lấy ông đúng là xui tám đời! Đáng lẽ kiếp sớm tái giá thì còn sống sung sướng vài năm!”

Tôi lập tức hiểu , mẹ cũng trọng sinh .

Bố tức đến mức mắt đỏ bừng, mặt tái xanh.

lúc đó, Vương Diệu Tổ còn ở cửa nhăn mặt làm trò trêu , chọc thêm lửa:

“Không mẹ nhé, mẹ nhé, mẹ mày là của tao , đồ con hoang, đồ rùa xanh.”

Tôi lao lên tát cho một cái thật mạnh, mắng:

“Mày mới là con hoang, câm cái miệng cho tao!”

Nếu khác biệt thể lực, cái tát đã tặng từ lâu .

Vương Diệu Tổ nể mặt bố mặt nên dám tay, chỉ ôm mặt trừng mắt đầy căm tức.

Tới khi mẹ xách đồ , mới dám chạy tới méc.

Mẹ nhổ một bãi nước bọt về phía :

“Quan tâm nó làm gì, cái thứ yểu mệnh!”

Nói xong dắt Vương Diệu Tổ mất.

Kiếp bà đã khiến tổn thương đến tận đáy lòng, mấy lời đó giờ chẳng còn khiến đau nữa.

Chỉ tội cho bố , cả rũ rượi, mắt vô hồn, ghế mãi hồn .

Đợi mẹ xa , Ông mới kìm nữa, gục xuống bàn bật .

Tôi đau lòng vô cùng, bước lên nắm lấy tay ông.

Tay bố thô ráp, chai sạn vì bao năm làm việc nặng.

Quần áo cũng đầy bụi bặm và sờn cũ.

Mẹ luôn chê ông bẩn thỉu, làm việc tay chân.

Lại luôn ngưỡng mộ chú Vương dạy học, sạch sẽ gọn gàng.

bà quên mất, bố cũng từng cơ hội làm giáo viên.

Chỉ là nghề dạy học tuy vinh quang nhưng lương ít.

Vợ chú Vương vì lương thấp nên làm công nhân ở xưởng, cuối cùng tai nạn ngã máy mà chết.

Bố từ bỏ công việc tử tế đó, chỉ mẹ ở nhà yên , ăn uống đầy đủ, gia đình sống đỡ vất vả hơn một chút.

Ông làm sai gì cả, sai là ở mẹ.

Tôi trèo lên ghế, ôm chặt lấy bố.

Yên tâm bố, kiếp bà nhất định sẽ báo ứng, còn chúng , nhất định sẽ một cái kết .

8

Sau đó, mẹ tưởng bắt đầu sống những ngày vui vẻ.

Tôi mấy lần thấy bà đều hát, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc.

Một lần giặt đồ thì đúng lúc gặp bà.

Bình thường ở nhà bà bao giờ giặt quần áo cho với bố, chê đồ bố bẩn, ngại cực.

Mùa đông thì kêu lạnh, mùa hè thì kêu nóng.

Vậy mà đến nhà chú Vương chẳng thấy mệt, chẳng thấy phiền.

Xách theo một chậu đầy quần áo, mặt còn tươi .

“Ơ kìa, con hoang cũng giặt đồ , chứ còn gì nữa, nhà còn đàn bà thì chẳng trẻ con làm thôi. Cũng , mày sinh số hèn thì đáng đời làm mấy việc cực nhọc thế!”

Nhìn cái bản mặt trơ tráo vô liêm sỉ của bà, giận sôi lên, quăng đống quần áo trong tay xuống, hét lớn:

“Tôi sinh số hèn , chỉ sợ vốn cái loại đó mà cứ lao đầu làm cái loại đó cho bằng !”

“Mày! Con hoang , mày dám tao!”

Bà tức điên lên, lao đến định đánh nhưng mấy dì đang giặt đồ bên cạnh cản .

lúc đang ồn ào thì bố tan ca tới đón , trông thấy liền hét lớn:

“Bà làm gì đấy!”

Từ khi trọng sinh, mẹ tự tin thấy rõ, đối diện bố hề sợ hãi:

“Sao, ? Ông đánh ? Có giỏi gì , chỉ giỏi đánh phụ nữ, bảo cắm sừng cũng đáng!”

Mắt bố đỏ lên vì giận.

“Còn hơn cái loại mất nết như bà, thứ trơ trẽn, tự dâng cho ! Bà còn mặt mũi mà !”

Tôi kéo áo bố, bố cãi với bà , cãi cũng vô ích mà còn để dị nghị.

Bố im lặng, bế định về.

mẹ thì sợ ai dị nghị cả, bà xắn tay áo gào lên:

“! Tôi tự nguyện dâng cho đấy! Tôi thích làm việc nhà cho thì ! Ai bảo bản lĩnh! Ai bảo hơn ông!”

Câu dứt, mấy dì đang giặt đồ xung quanh đều lộ vẻ khinh bỉ.

Không ngờ bà mặt dày đến mức đó.

Bố tức đến mức gì.

Một bà thẳng tính lên tiếng:

“Chị dâu nhà họ Vương, chị ít thôi. Trước theo thằng Lưu, nó chiều chị biết bao nhiêu, từng bắt chị động tay động chân. Giờ theo thằng Vương thì siêng thế. Làm đừng hồ đồ quá!”

Mẹ đảo mắt:

“Các bà quê mùa thì biết cái gì! Nhà sẽ làm lãnh đạo! Giờ khổ chút cũng đáng, còn hưởng phúc!”

Nói xong bà đắc ý bưng đồ mất, đợi bà mấy bà hàng xóm mới với bố :

“Chú Lưu , đừng nó vớ vẩn. Nhìn nó chứ sống sung sướng .”

“ , nhà họ Vương cũng chẳng dạng hiền lành gì. Trước đây bà già nhà đó làm hết việc nặng, giờ đổ hết lên đầu nó. Tôi còn thấy nó ngoài cửa than thở với thằng Vương đấy.”

“Phải đó, làm mấy chuyện mất mặt như thì làm mà thành lãnh đạo . Nó bậy bạ đấy.”

9

Từ hôm đó, bố cho làm việc nhà nữa.

Một là sợ gặp mẹ thì chịu thiệt, hai là ông bảo lớn , nên ở nhà học hành nhiều hơn.

Học để biết đúng sai, để hồ đồ như mẹ .

Câu đó làm nhớ một chuyện.

Kiếp chết nhưng vẫn ở bên bố lâu.

Biết ông tù, cai ngục ông bằng cấp thì ngạc nhiên lắm, liền cho ông làm thợ kỹ thuật.

Cũng vì tay nghề nên ông giảm án.

Chỉ là đó chú Vương làm quan, mẹ với ông sợ mọi chuyện lộ nên hối lộ ép bố lãnh án tử hình.

Có bằng cấp là một lợi thế lớn của bố hiện tại.

Giờ làm việc nặng tuy kiếm tiền, nhưng chẳng tương lai.

Sau vẫn dựa tay nghề, kỹ thuật thì mới xa .

Tôi kể chuyện cho bố .

Bố xong, nét mặt phức tạp, xoa đầu :

“Phương Phương lớn , hiểu chuyện , biết nghĩ cho bố .”

Ông còn luôn miệng an ủi , bảo đừng buồn, mẹ là hồ đồ.

Tôi thì thật chẳng buồn mấy.

Dù là kiếp kiếp , khi mẹ còn ở nhà, từng ăn ngon nhận tí tình thương nào từ bà.

Những thứ đáng lẽ thuộc về , bà đều cho hết Vương Diệu Tổ.

Từ lúc bà , sống còn dễ chịu hơn nhiều.

10

Lần gặp mẹ là ngày lập đông.

Tôi mua muối ở tạp hóa, tình cờ thấy Vương Diệu Tổ đang níu quần mẹ , lăn lộn đất.

Chỉ mới một thời gian gặp, thấy bà già nhiều, chẳng còn cái vẻ đắc ý nữa.

Cúi đầu Vương Diệu Tổ đang ăn vạ, mặt bà đầy vẻ khổ sở.

“Bà nội chỉ cho từng tiền, mua đồ còn đủ, lấy tiền mua kẹo. Mày cũng lớn , biết điều chút chứ.”

Đây là lần đầu tiên thấy bà dạy dỗ Vương Diệu Tổ.

Trước mỗi lần thấy nó ăn vạ với bà nội, bà còn tỏ ngưỡng mộ.

Bà nội Vương chỉ mới nó mấy câu là bà đã vội vàng chạy khuyên:

“Con trai thì thế chứ. Nghịch ngợm mới là đàn ông con trai!”

Rồi còn chủ động móc tiền mua đủ thứ cho nó ăn, dỗ dành đến mức Vương Diệu Tổ vui vẻ hét toáng lên:

“Dì quá! Dì mà là mẹ con thì biết mấy!”

Giờ thì đúng là làm mẹ đấy, mà đòi nó “biết điều” cơ.

Tiếc là Vương Diệu Tổ chẳng hề ăn kiểu đó.

Nó phắt dậy chửi :

“Con đĩ thối, bà dạy dỗ ai đấy? Chính bà tự mò đến làm mẹ kế của còn bày đặt! Bà nội , bà là đồ lăng loàn, định quản , bà tư cách chắc? Biến mẹ !”

Mẹ nó lật tung cái mặt nạ giữa đường, tức điên lên, vơ cành cây định đánh nó.

Vương Diệu Tổ liền nhấc chân bỏ chạy , chạy hét:

“Bà nội! Bà nội! Con đĩ định đánh con nữa!”

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện