Phu Nhân Chạy Trốn Khỏi Giới Kinh Thành - Chương 1
1
Hoa khôi Tống Kiều là bạn thân chí cốt của .
Bạn trai cô phản bội cô ở nước ngoài.
Cô sẽ tính sổ với gã cặn bã đó, đó trở về để đóng giả nữa.
đã tròn một năm trôi qua.
Ngay cả khi đã mang thai, cô vẫn .
Tôi lo lắng hai vạch đỏ que thử thai, lòng rối như tơ vò.
Bất chợt, cửa phòng tắm gõ vang.
“Tiểu ngoan, em ở trong đó lâu , chứ?”
“Em ngay.”
Tôi mở cửa.
Lục Triệt đang ngay cửa chờ .
Ngũ quan tuấn, từng đường nét sắc lạnh.
Dù ánh mắt thể rõ, nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến gương mặt tuấn tú .
“Em chứ?” Anh giơ tay khẽ quơ trong trung.
Tôi chủ động nắm lấy tay , giải thích rằng ngâm bồn lâu, quên mất thời gian.
Khóe môi Lục Triệt cong lên.
Gương mặt lạnh lùng như tuyết đầu mùa chợt tan.
Chính gương mặt lạnh đó khiến lún sâu vở kịch .
Sau khi tắm xong, Lục Triệt luôn thích giúp thoa sữa dưỡng thể.
mỗi lần thoa, bầu khí trở nên lạ lùng.
Lục Triệt cúi đầu hôn , đè xuống đầu giường.
Giữa lúc đắm chìm, chợt nhớ đến sinh linh nhỏ trong bụng .
“Lục Triệt, hôm nay em mệt , nghỉ sớm một chút nhé.”
“Thật ? rõ ràng em phản ứng đấy.”
Ngón tay vẫn còn ướt.
Tôi đỏ bừng mặt, chui vội chăn.
Người phía cũng tiến gần, tiếng khe khẽ từ lồng ngực truyền sang, khiến tim loạn nhịp.
“Không , em cứ ngủ , để lo.”
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc .
Tôi nhắm mắt , nhưng làm mà ngủ nổi chứ.
Lục Triệt biết chơi piano, ngón tay thon dài, trắng trẻo đẽ.
Rất dài nữa là đằng khác.
Anh dụ dỗ ôm lấy chặt hơn.
“Đừng run, thả lỏng nào.”
…
2
Hôm , tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
Hình như là trợ lý của Lục Triệt đến báo cáo công việc.
Dường như đã xảy sai sót gì đó, Lục Triệt tức giận.
Trong thư phòng, tiếng tài liệu ném trúng đèn bàn vang lên lách cách.
“Lục tổng, làm lộ cơ mật xử lý thế nào ạ?”
“Quăng xuống biển quốc tế cho cá ăn.”
Lục Triệt lạnh lùng lệnh với vệ sĩ.
Cửa mở .
Gậy dò đường của chạm , sắc mặt lập tức đổi thành nụ dịu dàng.
Tôi định tránh , đã giữ lấy .
“Tiểu ngoan, chạy gì đấy, em dọa ?”
“Em cố ý lén.”
“Anh biết. Dù em cũng là bà Lục, chút chuyện công ty cũng .”
“…” Tôi chỉ là bà Lục giả thôi mà.
“Đi nào, đưa em ăn sáng.”
Lục Triệt bên bàn ăn.
Tôi lo lắng phần sandwich, miếng thịt bên trong khiến buồn nôn.
“A Triệt, nếu… nếu lừa , sẽ làm gì?”
Anh cầm thìa, tay đang khuấy sữa thì khựng .
“Nhốt , xử chết.”
Tôi nghẹn nơi cổ họng. “Nếu đó là em thì ?”
Lục Triệt hướng đôi mắt về phía , thể tập trung, nhưng vẫn đầy tình cảm.
“Không , Tiểu ngoan đối xử với thế, thể lừa .”
Lục Triệt một chút đề phòng, tin tưởng tuyệt đối.
Đáng tiếc là, Lục Triệt , ngay từ đầu đã đang lừa .
Anh nhẹ nhàng đưa ly sữa đến tay .
Ly sữa vẫn còn ấm, đủ nóng.
thích sữa nóng là Tống Kiều, .
Tôi ăn sáng.
Cũng sợ phát hiện dấu hiệu nghén.
Tôi cố nén cơn buồn nôn, như đống lửa mà ăn sáng cùng .
3
Mỗi ngày đều nhắn tin cho Tống Kiều.
Cô mãi chẳng hồi âm.
Cuối cùng, nhờ nỗ lực ngừng nghỉ của .
Tống Kiều đã trả lời một đêm khuya.
Cô tai nạn xe ở nước ngoài, mới tỉnh lâu.
Giờ đã bình phục, ngày mai sẽ về nước.
Tôi rưng rưng nước mắt cảm động.
Tối hôm đó, Lục Triệt ôm lấy .
Giọt mồ hôi trán rơi lên .
“Hôm nay Tiểu ngoan vui lắm nhỉ, chủ động như .”
Phải .
Cuộc sống thận trọng như băng mỏng sắp kết thúc .
Tôi xoay đè lên .
“Anh thích ?”
“Thích, Tiểu ngoan, nhúc nhích nào.”
Lục Triệt siết lấy eo .
Mắt thấy, nhưng những ngón tay vô cùng linh hoạt.
Anh cuốn lấy , bắt ngừng gọi tên .
“Tiểu ngoan, em thích thế ?”
“Thích.”
“Vậy em thích ?”
“…”
Tôi cắn môi, chợt tỉnh táo trong thoáng chốc.
Anh luôn thích hỏi điều đó.
Nhà họ Lục và nhà họ Tống là chỗ thân quen từ xưa.
Tống Kiều từng tỏ tình với .
Vậy mà nhớ rõ những món ăn, loài hoa, và thói quen sinh hoạt cô thích.
Tống Kiều xinh , bao giờ thiếu theo đuổi.
Tình yêu đúng là luôn nghiêng về phía những thiếu tình yêu.
Nhìn đôi mắt mất tiêu cự , ôm chặt lấy vai .
“Sao trả lời, Tiểu ngoan?”
“Em Tiểu ngoan.” Giọng khàn đặc.
“Vậy em là ai? Bà Lục? Bảo bối?” Anh trêu chọc.
Không .
Tôi chỉ là một kẻ thay thế mà chẳng hề quen biết.
Không câu trả lời, Lục Triệt càng sức dày vò hơn.
Nếu đang thấy khỏe, chắc hành hạ đến kiệt sức.
Trước khi ngủ, Lục Triệt ôm chặt.
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc .
Tôi thấy chút nỡ.
thứ thuộc về , cuối cùng vẫn trả thôi.
4
Tống Kiều đã trở về.
Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn rút lui.
Thật cũng chẳng gì nhiều để mang theo.
Trong nhà là những món đồ Lục Triệt chuẩn theo sở thích của Tống Kiều, quà tặng cũng đều là những thương hiệu cô yêu thích.
Tôi chỉ đeo một chiếc ba lô, mang theo bộ đồ ngủ đơn giản của .
Ngoài phố, trong chiếc siêu xe màu đỏ.
Khi bàn giao mọi chuyện với Tống Kiều, gương mặt cô chút khó xử.
“Dư Giả, thể giúp tớ che giấu thêm một thời gian nữa ? Tớ thể trả thêm tiền.”
“Không , tớ đã giúp suốt một năm , coi như là nghĩa tận tình tròn.”
“ Lục Triệt với , hàng phiên bản giới hạn gì cũng mua cho , gì nấy.”
Ánh mắt cô chợt dừng ở vết hôn cổ , nhướng mày.
“Cậu ngủ với ? Dư Giả, là giúp tớ thêm lần nữa , chuyện bên nước ngoài của tớ vẫn xử lý xong.”
“Tớ thấy và Lục Triệt ở chung cũng mà, thích ?”
Một nơi sâu kín trong tim như chạm tới.
Tôi vội vàng phản bác.
“Ai mà thích chứ, là mù, chuyện gì cũng bắt tớ chủ động phục vụ, chán vô vị, chẳng tí lãng mạn nào, lưng tớ sắp gãy đến nơi .”
“Cậu mau chuyển tiền , tớ giả vờ nữa, tớ cuộc sống của chính .”
Giả thì mãi vẫn là giả.
Lục Triệt đối xử với là vì nghĩ là Tống Kiều xinh .
Bọn họ môn đăng hộ đối, là cặp đôi định sẵn.
Còn chỉ là một cô gái bình thường, thả đám đông cũng ai nhận .
Nếu vì Lục Triệt mù, cả đời chẳng bao giờ cơ hội đến gần .
Hơn nữa, đôi mắt của cũng vĩnh viễn thể chữa.
Bác sĩ từng khả năng hồi phục thị lực.
Tôi một ngày nào đó khi mở mắt , thấy bên giường là một phụ nữ xa lạ.
Đến lúc đó, nếu nổi giận mà đem quăng xuống biển cho cá ăn thì vẫn còn là nhẹ.
Thấy kiên quyết.
Tống Kiều thở dài, chuyển khoản cho 8 triệu.
Tôi đếm số 0 phía con số, tâm trạng nặng nề khi nãy lập tức tan biến sạch.
“Cảm ơn Tống Tổng, lần chuyện thế nữa, cứ tìm tớ.”
Tôi vui vẻ gom đồ rời .
Trong xe, Tống Kiều gõ gõ vô lăng.
Cô rút điện thoại trong túi .
Trên màn hình hiện dòng chữ: Đang gọi…
“Nghe rõ chứ?”
“Giờ làm đây, hình như cô thật sự chỉ thích tiền.”
Người bên trả lời, trực tiếp tắt máy.
5
Tôi căn phòng thuê cũ của .
Dù nơi cũ kỹ, chật chội, thể so với biệt thự nhà họ Lục, cũng chẳng giúp việc phục vụ.
ít nhất, thể ngủ yên giấc, còn lo sợ vạch trần.
Rảnh rỗi, len lén theo dõi tin tức về nhà họ Lục.
Nghe Lục Triệt chuẩn phẫu thuật.
Vừa Tống Kiều cũng đã bên cạnh .
Mọi thứ đều vặn.
Đợi khi Lục Triệt mở mắt , đầu tiên thấy sẽ là yêu, chắc hẳn sẽ hạnh phúc.
Tôi xoa nhẹ bụng, nơi đứa bé vẫn kịp thành hình – hạt đậu nhỏ của .
Đã đến lúc lời tạm biệt với nó .
Tôi đặt lịch hẹn phá thai tại bệnh viện trung tâm.
Khi khám, nhầm đường trong bệnh viện.
Cửa thang máy mở .
Tôi thấy Lục Triệt đang mặc đồ bệnh nhân.
Anh cầm theo gậy dò đường, trợ lý bên cạnh.
Có vẻ cũng đến để kiểm tra, chuẩn cho ca phẫu thuật.
Lục Triệt dò dẫm bước .
Toàn thân cứng đờ, vội nghiêng tránh .
Gậy dò của đụng , vội một câu: “Xin .”
Tôi nghiêng gương mặt , lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Quả nhiên, danh nghĩa Tống Kiều, bên cạnh cũng chỉ là qua đường.
Anh sẽ bao giờ nhận .
Tôi vòng qua .
Hai lướt qua .
Bất ngờ, kéo lấy tay áo , giọng đầy nghi hoặc.
“Tiểu ngoan?”
Tôi giật , vội hạ thấp giọng đáp:
“Tiên sinh, nhận nhầm .”
Trước từng cố tình bắt chước giọng Tống Kiều, giờ dùng giọng thật của , chắc chắn sẽ phân biệt .
“Xin , mùi hương cô giống vợ , tưởng là cô .”
Anh buông tay, mặt thoáng chút thất vọng.
Cuối hành lang, bóng dáng Tống Kiều xuất hiện.
Tôi lập tức bước thang máy, tránh xa bọn họ.
6
Lịch phẫu thuật ở bệnh viện trung tâm đợi đến tháng .
Thời gian quá lâu.
Tôi thể chờ .
Thế là quyết định đến một thị trấn nhỏ vùng xa nghỉ dưỡng, tiện thể đặt lịch phá thai tại bệnh viện tư gần đó.
Thị trấn núi sông, dân chất phác, hàng quán cũng dễ chịu.
Làm xong thủ thuật, thể ở đây tĩnh dưỡng một thời gian.
Tôi lướt thấy bài đăng mới trang cá nhân của Tống Kiều.
Lục Triệt đã phẫu thuật xong.
Hình như định tổ chức một đám cưới thế kỷ với Tống Kiều, còn mời cả idol mà cô thích nhất đến làm MC.
Nhìn , thật sự yêu Tống Kiều, cái gì cũng cho cô điều nhất.
Tôi u ám tắt điện thoại.
Thôi , nghĩ nữa.
Tôi 8 triệu là đủ .
Sau khi phẫu thuật kiêng ăn, nên đó ăn một bữa thật ngon.
Tôi ăn thử hết những món đặc sản ở thị trấn , còn làm cả một bài chia sẻ đăng lên mạng.
Tối hôm đó, ăn lẩu xong trở về homestay.
Bạn thân Lê Lê gọi điện cho , giục sang nước ngoài chơi cùng cô .
“Chị em , đến đó cứ để tớ lo, trai đã chuẩn sẵn cho . Ăn đồ Trung chán thì đổi gió món Tây .”
“Ồ? Vậy thì cao to đấy.”
“Chắc chắn luôn, trai da trắng cao 1m9, cứ chọn thoải mái.”
“Kỹ thuật chứ? Tốt nhất là cơ bụng và đường nhân ngư.”
Tôi ngốc nghếch.
Trong đầu bắt đầu mơ tưởng đến chuyến du lịch sang chảnh nước ngoài.
Chậc.
8 triệu.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy sung sướng ngút trời.
Tôi mở cửa căn hộ.
Đập mắt là ánh lạnh lẽo của đàn ông đang ghế sofa.
Trong khoảnh khắc đó, cả đông cứng .
“Bốp” — điện thoại rơi xuống đất.
Bên , giọng của Lê Lê vẫn đang tiếp tục:
“Bọn họ đều là tuyển thủ bóng chuyền, thân hình cực đỉnh, mới thành niên, sạch sẽ lắm chị em, chỉ chờ tới thôi!”
Ánh mắt Lục Triệt lướt qua , nở một nụ .
Nụ , như lấy mạng .
Tôi đầu bỏ chạy.
liếc xuống lầu — từ khi nào đã đầy vệ sĩ chờ?
Hỏng .
Tống Kiều lộ ?