Người Dẫn Âm - Chương 1
1
Bà từng là dẫn hồn âm phủ.
Bà làm nghề tổn thọ, dặn tuyệt đối đừng dính .
cái chết của bà quá ly kỳ. Lúc chết, miệng bà đầy ong bay bay . Vì thế, đã kế nghiệp bà, trở thành dẫn hồn âm.
Tôi gọi hồn bà về để hỏi rõ sự thật.
Tôi còn chu đáo chuẩn một búp bê giấy hình bé gái tóc tết để bà nhập .
Vừa nhập thân búp bê, bà đã thấy tiệm vàng mã quen thuộc.
Lại sang với ánh mắt tràn đầy thương yêu. ngay đó, bà giơ tay định đánh : “Con bé chết tiệt, đã bảo đụng nghề , con coi lời bà như gió thoảng qua tai ?”
Tôi ấm ức : “Bà ơi, con thật sự chấp nhận việc bà chết kỳ lạ như . Bà , ai hại bà? Con nhất định báo thù cho bà!”
Nghe , bà im bặt một lúc, nghiêm giọng: “Chỉ vì chuyện nhỏ như mà con dám làm dẫn lối âm phủ? Con hồ đồ !”
Tôi giận dữ: “Bà chết thê thảm như , chết mà miệng đầy ong, chắc chắn đau đớn. Sao gọi là chuyện nhỏ?!”
Bà thở dài.
Không hiểu , bà bắt đầu xoa hai tay búp bê , xoa đến mức giấy cũng rách nát.
Tôi giục mấy lần, bà mới lúng túng thú nhận: “Chuyện là… mẹ con mua bánh gạo, bà nhất thời thèm quá ăn nhiều. Ai ngờ nghẹn. Tìm nước, bà tiện tay lấy hũ mật ong rừng cô Vương tặng, tu một ngụm. Ai ngờ vẫn nghẹn mà chết! Đám ong đó chắc ngửi thấy mùi mật nên bay miệng bà khi chết thôi.”
2
Không khí trong tiệm vàng mã bỗng trở nên im lặng và phần kỳ dị.
Bà phá tan bầu khí, : “Doanh Doanh , con nên sang nhượng cái tiệm , đừng làm nghề nữa. Bản mệnh con vốn đã yếu, dương khí chẳng bao nhiêu. Cứ thế , đến hai năm là xuống đoàn tụ bà đấy!”
Tôi dịu giọng trấn an: “Con biết . Nên để kéo dài mạng sống, con đã kết âm thân . Anh bảo sẽ giúp con sống lâu trăm tuổi.”
Bà thì tức đến mức bật dậy, váy xòe sột soạt.
Bà chỉ tay trán mà mắng: “Thằng quỷ nào to gan bậy bạ hả? Con biết một con quỷ bình thường mà kéo dài mạng cho ba tháng thôi cũng đã hồn phi phách tán ? Con lừa còn biết…”
Chưa kịp hết câu, một luồng gió âm lạnh lẽo từ lưng thổi tới.
Ngay đó, một giọng trầm thấp, lạnh lùng nhưng êm tai vang lên: “Bà ơi, âm thân của Doanh Doanh chính là cháu.”
Bà đang định nổi cơn thì… Thấy rõ khuôn mặt , góc cạnh rõ ràng, đến mức gần như phát sáng, chạm khắc tinh xảo.
Bà giật , giọng run run: “Diêm… Thì là đại nhân! Xin thứ , gì ạ!”
Rồi sang lắp bắp: “Bảo bối ngoan, ông con chắc đánh bài đó . Bà kéo ổng về, bà đây!”
3
Bà thoắt cái đã biến mất, búp bê giấy cũng đổ nhào xuống đất.
Tôi bối rối, ngẩng đầu nam quỷ.
Chỉ thấy đường viền hàm sắc nét đầy quyến rũ của .
“La Diêm, hình như bà sợ ? Sao bà gọi là đại nhân?”
La Diêm là chọn khi kết âm thân, là trai nhất trong số những linh hồn hiện . Dĩ nhiên, lúc đó cũng chỉ xuất hiện.
Anh gia tộc sa sút, từng là công tử, ở cõi âm vẫn chút quyền thế. Bảo vệ sống lâu trăm tuổi khó.
Vì , đồng ý.
Nhìn thái độ của bà, vẻ như dối?
La Diêm như hiểu suy nghĩ của , môi khẽ cong lên, định gì đó.
Lúc , cửa tiệm vang lên tiếng gọi của một phụ nữ năm mươi tuổi: “Có ai ở đây ?”
La Diêm liếc mắt một cái, ánh mắt sâu thẳm, hàng mi dài cong vút.
Sau đó khẽ gật đầu với lập tức biến mất.
4
Tôi lên tiếng với đang cửa: “Thím , mời .”
Sắc mặt của bà thím trông lắm.
Tôi thoáng qua đã nhận , bà mới mất con.
Tôi lập tức đoán bà đến tìm là vì chuyện gì.
Quả nhiên, khi xuống, bà vội vàng đưa cho bát tự và một tờ đại đoàn kết gói trong khăn tay.
“Tôi… chỉ hỏi… con chỉ ăn cắp một đôi tất lụa của khác, … xử tử cơ chứ!”
Tôi cảm thấy bà thím thật đáng thương. Thế là quyết định giúp bà gọi hồn.
Người thường thể trực tiếp tiếp xúc với hồn ma, nếu dính âm khí thì nhẹ thì xui xẻo, nặng thì mất mạng.
Tôi bảo bà chờ tấm rèm.
Rất nhanh, dựa bát tự mà gọi lên. Hình nhân bằng giấy đất bỗng nhiên cử động bò dậy.
Phát tiếng loạt xoạt.
Miệng còn lầm bầm: “Tôi sắp lăn xong chảo dầu , ai kéo lên thế . Một lát nữa lăn lần nữa cho mà xem!”
Trong lòng thấy nghi hoặc. Hắn phạm tội lớn đến mức nào mà khi chết còn lăn dầu mỗi ngày?
Tôi thản nhiên lên tiếng: “Vương Bưu, mẹ , Lưu Quế Phân, biết vì chỉ vì ăn cắp một đôi tất lụa mà xử tử.”
Hình nhân ngẩn một lúc. Hắn định xoa tay, nhưng phát hiện tay giấy đã rách nát từ lâu.
Hắn rụt rè hỏi: “Mẹ … bà vẫn khỏe chứ?”
5
Tôi lạnh lùng : “Chồng mất sớm, con chết giữa đời, khỏe thế nào ?”
Hình nhân cúi đầu, im lặng.
Tôi vì tò mò.
Mà là vì lo cho thím , nên hỏi thẳng : “Anh ăn cắp tất lụa làm gì? Chẳng lẽ thích cô gái đó làm cái chuyện nọ với cô , nên mới bắt và xử tử?”
Vương Bưu vội vàng lắc đầu: “Không ! Tôi làm chuyện thất đức đó! Tôi chỉ ăn cắp để đội lên đầu cướp ngân hàng thôi mà!”
Tôi: “…”
Vậy cướp ngân hàng thì thất đức ?
“Tôi hiểu , xử tử là vì lúc cướp ngân hàng đã giết , hoặc cướp quá nhiều tiền đúng ?”
“Không! Không ai thương, mà cũng chẳng cướp đồng nào. Rõ ràng nhiều thỏi vàng, nhưng nặng quá khiêng nổi, tức quá vứt hết , chỉ cướp mỗi chiếc xe chở tiền lái thôi.”
Tôi giật giật khóe miệng: “Anh còn cướp cả xe chở tiền? Trong xe bao nhiêu tiền?”
Vương Bưu đáp mà như : “Nhắc đến tức, trong xe đồng nào! Tôi hối hận chết , biết thế thì tiếp tục in tiền giả còn hơn!”
Tôi tối sầm mặt: “Anh còn in tiền giả? Đã in tiền giả , còn cướp ngân hàng làm gì?”
Vương Bưu càng càng thở dài: “In tiền giả thì lỗ vốn, bỏ mười vạn mà chỉ in chín vạn chín, cô tức ? Nói , buôn bán nội tạng vẫn kiếm tiền nhiều hơn!”
Tôi trố mắt. Không thể tin nổi mà : “Anh còn buôn nội tạng nữa?”
Vương Bưu lập tức lắc đầu phủ nhận: “Đừng vu oan ! Nội tạng đó đều là hàng chính gốc, đích thân chọn vài bắt cóc giết để lấy nội tạng đấy!”
Tôi im lặng thật lâu. Cuối cùng mới mở miệng đầy chán nản: “Vậy tức là… còn giết nữa?”
Trong lòng đã mắng Vương Bưu biết bao nhiêu lần. Cuối cùng cũng hiểu vì xử tử. Còn đày xuống chảo dầu.
Với mà , đúng là đáng đời!
Tôi cũng hiểu vì bà thím dính đầy nghiệp oán từ khác.
Thì tất cả đều do tội nghiệt của đứa con mà !
6
Lúc dì rời , bóng lưng trông càng còng xuống hơn.
Thấy trời đã tối, đóng cửa tiệm về nhà.
Vừa đến nơi, liền thấy La Diêm đang mặc một bộ vest đen tuyền, ngay ngắn ghế.
Đôi mắt sâu thẳm của rơi . Giọng lạnh lẽo, trầm thấp như violin cất lên trong đêm tuyết: “Doanh Doanh, tuần em… là trưởng thành ?”
Tôi sững một chút, lập tức hiểu ý .
Dù cũng đã kết âm thân với . … thật từng nghĩ đến chuyện .
Tôi và La Diêm cũng chỉ gặp vài lần. Tôi căng thẳng, hai tay vô thức siết chặt.
Ngập ngừng : “Có thể… đợi đến khi em nghiệp đại học mới… thành thân ?”
Tôi biết La Diêm là loại quỷ gì, liệu sẵn lòng chờ đợi lâu đến .
Nếu là loại quỷ dâm tà, thì chắc chắn sẽ đồng ý.
Tôi đành lùi một bước, cố gắng tỏ thông cảm: “Nếu cũng … Chúng thể hủy kết ước, em sẽ tìm âm thân khác là …”
Chưa kịp hết câu, một luồng khí âm lạnh thấu xương bỗng bao lấy thân .
Cùng lúc đó, bên tai vang lên một thở lạnh lẽo đầy bất mãn: “Em còn âm thân khác nữa ?”
Tôi cảm giác La Diêm trong chớp mắt đã ngay lưng . Luồng khí lạnh xung quanh càng lúc càng dày đặc.
La Diêm… đang tức giận ?
Tôi còn đang rối rắm biết trả lời thế nào, thì một tiếng thở dài đầy ma khí vang lên ngay bên tai, khiến rùng một cái.
Lúc , La Diêm bất đắc dĩ : “Đèn mệnh của em vốn đã yếu, khi trưởng thành sẽ càng dễ tà ma quỷ quái quấy nhiễu. Tôi định trong ngày sinh nhật đó sẽ buộc cho em một chiếc ‘đèn bảo mệnh’. Như , dù gặp nguy hiểm cũng sẽ giữ mạng.”
Trên mặt thoáng hiện nét lúng túng.
Thì ý của La Diêm là như … Là đã hiểu lầm.
Tôi định thở phào nhẹ nhõm, thì tiếp tục : “Năm năm… vẫn thể chờ.”
Tôi lập tức đầu , mắt tròn xoe .
Chỉ thấy khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ đầy thích thú.
Còn thân ảnh thì dần dần tan biến.