Ngôi Sao Phía Nam - Chương 2
6
“Nghịch ngợm thế , chẳng đã bảo em đợi ở buổi tiệc ?”
Anh chẳng để ý đến ai, ôm lòng, giọng dịu dàng đến mức khiến tan chảy.
Tôi liếc Tô Kỳ đang mặt mày tái mét phía , khẽ , đưa tay ôm lấy cổ .
“Anh đến, em thấy chán mà.”
Dung Xuyên , cưng chiều khẽ chạm mũi : “Được , giờ sẽ ở bên em.”
Mọi đều sững sờ.
“Sao thế ? Không hôm nay thiếu gia Dung sẽ chia tay Thẩm Nam Tinh ?”
“ thế, chẳng giống chút nào!”
“Chẳng Thẩm Nam Tinh chỉ là thay thế cho Tô Kỳ ? Mà tiệc là tiệc chào mừng Tô Kỳ mà?”
Lời dứt, tất cả đều sang Tô Kỳ.
Tô Kỳ tự tin bước từng bước về phía Dung Xuyên.
“Anh Xuyên, em đã trở về.”
Cô mỉm , từng cử chỉ đều thể hiện phong thái tiểu thư khuê các.
Dung Xuyên ôm eo , chậm rãi xoay , liếc cô . Chỉ hừ một tiếng đầy lãnh đạm.
Tô Kỳ sững .
Cô siết chặt tay, mặt vẫn cố giữ nụ .
“Anh Xuyên, cảm ơn đã tổ chức tiệc chào mừng cho em.”
Vừa , cô liếc với ánh mắt đắc ý, như : Thấy , cô chỉ là thế thân, mới là chính chủ.
“Ai , đây là tiệc chào mừng em?”
Giọng trầm lạnh của Dung Xuyên vang lên trong sảnh tiệc.
Mọi kinh ngạc.
Dung Xuyên lạnh lùng Tô Kỳ, ánh mắt đầy cảnh cáo. Đồng tử Tô Kỳ co , nụ mặt cứng đờ.
“Anh Xuyên…”
Dung Xuyên thèm cô , ôm , quét mắt mọi chậm rãi : “Chào mừng mọi đến dự kỷ niệm một tuần và Tiểu Tinh quen . Xin giới thiệu, Thẩm Nam Tinh, bạn gái của .”
Anh cúi đầu trong vòng tay, ánh mắt đầy dịu dàng.
7
Tôi sững .
Không ngờ Dung Xuyên làm thế. Thì bữa tiệc là tổ chức cho ?
Mọi đều ngơ ngác .
“Chuyện gì đây?”
“Không những chia tay mà còn công khai là bạn gái?”
“Không thể nào, bạn gái của thiếu gia Dung giờ ai trụ quá bảy ngày…”
“Tô Kỳ chắc hổ chết mất, còn tưởng đây là tiệc chào mừng cô , hóa là vì Thẩm Nam Tinh.”
Sắc mặt Tô Kỳ trắng bệch, thể tin nổi.
Cô cắn chặt môi, ánh mắt buồn bã Dung Xuyên.
Dung Xuyên thèm liếc cô , chỉ , khẽ cong môi: “Bạn gái, nhảy một điệu với ?”
Tôi liếc Tô Kỳ phía , đúng lúc bắt gặp ánh mắt căm ghét của cô .
Tôi nhướn mày nhẹ: “Được thôi.”
Tô Kỳ và đám theo cô đó lúng túng, tiến , lùi cũng xong.
Dung Xuyên siết chặt tay ôm , phần ấm ức: “Chẳng lẽ họ còn hấp dẫn hơn ?”
Tôi mỉm , ôm lấy : “Dĩ nhiên là .”
Dung Xuyên lúc mới hài lòng, cúi đầu thì thầm bên tai : “Vậy em thấy bất ngờ thế nào?”
Tôi khựng .
Bất ngờ …
Thật vẫn còn đau lòng vì mất số tiền lớn.
dằn mặt Tô Kỳ và đám , cũng thấy hả hê. Tôi khẽ hôn lên má : “Hài lòng, cực kỳ hài lòng.”
Ánh mắt Dung Xuyên nheo , ôm chặt hơn.
“Anh Xuyên, còn giận em vì chuyện năm đó bỏ từ biệt ? Cho nên cố tình tìm cô để chọc tức em đúng ?” Tiếng đau thương từ phía vang lên.
Dung Xuyên nhíu mày vui, lạnh lùng liếc .
Chỉ thấy Tô Kỳ cắn chặt môi, ánh mắt đầy căm phẫn .
Tôi nhướng mày với Dung Xuyên: “Em tránh mặt nhé?”
Anh ôm chặt hơn: “Không cần.”
Sắc mặt Tô Kỳ trắng bệch.
Có lẽ cô ngờ, đã hạ đến mà vẫn phũ phàng.
“Anh Xuyên…”
“Kỳ Kỳ, hóa con ở đây, làm mẹ tìm mãi.”
Một giọng phụ nữ dịu dàng vang lên.
Tôi ngẩng đầu , thấy một phụ nữ trung niên nét mặt giống Tô Kỳ, dáng vẻ đoan trang phía .
Ánh mắt bà khóa chặt .
8
“Mẹ…”
Tô Kỳ thấy bà, lập tức uất ức lao lòng.
Người phụ nữ ôm lấy cô , trong mắt thoáng qua vẻ xót xa.
Tôi lười biếng liếc .
Bà Tô tên Nhan Khanh, mẹ của Tô Kỳ. Là nữ cường nhân nổi danh thương trường với thủ đoạn sắt đá.
Giờ đích thân xuất hiện, định mặt cho con gái ?
Nhan Khanh vỗ nhẹ lưng Tô Kỳ, ngẩng lên Dung Xuyên, mỉm : “Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ còn trẻ dại, làm phiền cháu .”
Dung Xuyên thản nhiên liếc Tô Kỳ trong lòng bà , lạnh lùng đáp: “Thật sự đã gây phiền phức cho bạn gái cháu, làm phiền dì Nhan về dạy dỗ cho .”
Lời dứt, mọi đều sửng sốt.
Cả Nhan Khanh cũng ngẩn .
Tô Kỳ đỏ hoe mắt, trông như sắp .
Nhan Khanh nhanh chóng lấy bình tĩnh, , nhẹ: “Đây là bạn gái của Tiểu Xuyên ? Kỳ Kỳ gì mạo phạm đó, dì thay mặt xin cháu.”
Lời khách sáo, thể bắt bẻ.
Tôi cúi đầu khẽ: “Bà Tô, khách sáo . con cái thì cần dạy dỗ, cha mẹ thể bảo vệ chúng cả đời, đúng ?”
Tôi mỉm bà . Nhan Khanh sững , ánh mắt đánh giá , bật : “Cô Thẩm đúng, sẽ dạy dỗ con bé.”
Tô Kỳ tức giận trừng mắt , định gì đó, nhưng Nhan Khanh kéo .
Bà cùng Dung Xuyên, hướng chúng gật đầu kéo Tô Kỳ rời .
Dung Xuyên rũ mắt , khẽ: “Tinh Tinh, bớt giận ?”
Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đào hoa của , chậm rãi .
Hết giận là hết giận, nhưng nghĩ đến số tiền trôi theo dòng nước của , vẫn chút đau lòng.
9
Không gì bất ngờ, lên hot search.
“Dung Xuyên và Thẩm Nam Tinh”
“Thẩm Nam Tinh và Tô Kỳ”
“Bạn gái Dung Xuyên”
Các từ khóa liên quan đều chiếm vị trí cao bảng tìm kiếm.
Trong nhóm “Liên minh yêu cũ” cũng liên tục sáng thông báo.
Người yêu cũ A: “A a a, Tinh Tinh, giỏi quá mất!”
Người yêu cũ B: “Tinh Tinh, đỉnh thiệt đó!”
Người yêu cũ C: “Tinh Tinh, mà chinh phục cả Dung Xuyên?! Cậu là thần tượng của tớ luôn!!!”
Hứa Na: “Mấy biết , Tinh Tinh vả mặt Tô Kỳ ngay tại chỗ, quá đã! Xả giận thay tụi luôn đó!”
Tôi xoa xoa trán, trả lời một tin nhắn trong nhóm: “ mà mất mười triệu tệ .”
Hứa Na: “Chị em , xa chút , giàu nhất nước mà thiếu mười triệu của chắc?”
Tôi: “…”
“Liên minh yêu cũ?”
Một giọng nam trầm khàn đầy từ tính vang lên bên tai.
Tay cầm điện thoại khẽ run lên, ngẩng đầu, liền đối mặt với ánh mắt như như của Dung Xuyên.
“À, cái đó…”
Tôi chớp chớp mắt, định kiếm cớ giải thích.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng bất ngờ đưa một chiếc thẻ ngân hàng.
Tôi ngẩn , : “Cái là?”
Dung Xuyên mỉm , cong môi: “Quà kỷ niệm một tuần.”
“Trong đó ba triệu.”
Mắt lập tức sáng rực lên.
Ba triệu!
Không hổ là giàu nhất nước!
Ra tay đúng là hào phóng!
“Không ?”
Dung Xuyên nâng chiếc thẻ ngân hàng, nhướng mày .
“Muốn!”
Phải lấy chứ!
Dứt khoát lấy!
Chần chừ một giây thôi cũng là thiếu tôn trọng ba triệu !
Tôi lập tức nhận lấy thẻ từ tay , rạng rỡ.
Dung Xuyên mỉm ôm lòng, lười biếng dựa đầu vai : “Đồ mê tiền.”
Tôi cúi đầu chiếc thẻ ngân hàng, thì thầm: “Đối với nhiều , số tiền thể cứu mạng họ.”
Rồi ngẩng lên , khẽ móc tay lên cổ : “Anh đừng là ghét một ham tiền như em nha.”
Ánh mắt Dung Xuyên khẽ dao động, vòng tay siết chặt trong lòng: “Chỉ cần là em, dù em thế nào… cũng thích.”
Giọng trầm thấp, truyền thẳng tai .
Tôi khẽ run , khẽ ôm thật chặt.
10
Tôi nhận lời mời ăn tối riêng từ bà Tô.
Bà gặp riêng .
Dung Xuyên liếc , ánh mắt thoáng trầm xuống: “Thật sự cần cùng ?”
Tôi khoác tay , nhướng mày: “Sợ em bắt nạt ?”
Dung Xuyên cúi đầu , bỗng bật , giơ tay xoa đầu : “Anh ở đây, em cứ yên tâm làm điều .”
Tôi kiễng chân hôn nhẹ lên má , dịu dàng: “Em đây.”
Dung Xuyên gật đầu .
Tôi đẩy cửa phòng bao bước , bên trong chỉ Nhan Khanh.
Bà ăn mặc sang trọng, duyên dáng dậy, mỉm : “Cô Thẩm, cảm ơn cô đã nhận lời mời.”
Tôi lười biếng xuống, mỉm bà : “Lời mời của bà Tô, nào dám tới?”
Sắc mặt Nhan Khanh khựng , nhưng vẫn giữ nụ : “Cô Thẩm giống một từng quen.”
Bà chằm chằm, như tìm điều gì đó.
Tôi cúi đầu nhạt: “Chỉ là ‘từng quen’ thôi ?”
Nói ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng bà .
Con ngươi của Nhan Khanh co rút, nụ mặt cũng khó giữ: “Cô… cô thật sự là Diệp Noãn?”
Diệp Noãn.
Tôi bật .
Đã bao lâu cái tên …
Lâu đến mức gần như đã quên từng gọi là Diệp Noãn.
Nhan Khanh biến sắc, lẩm bẩm: “Lẽ nhận từ lần đầu thấy cô… Cô giống như , thể là khác …”
Bà đờ đẫn : “Tiểu Noãn…”
“Tôi xin , bà Tô. Tôi là Thẩm Nam Tinh.”
Tôi bà, mà chút cảm xúc.
“Tiểu Noãn, mẹ là mẹ của con…”
Bà đầy đau đớn: “Con vẫn còn hận mẹ đúng ?”
Tôi cúi đầu nhẹ: “Bà Tô , làm mẹ con ai cũng nhận .”
Nhan Khanh khẽ run, gương mặt đầy nỗi buồn: “Tiểu Noãn, năm đó mẹ cũng nỗi khổ riêng…”
“Hử, nỗi khổ riêng?”
Tôi lạnh: “Cái gọi là nỗi khổ, chính là vì , đứa con riêng, cản đường bà bước hào môn đúng ? Cho nên bà tìm mọi cách vứt bỏ , thậm chí còn trơ mắt bọn buôn bắt ?”