Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Một Đời Không Tha Thứ - Chương 1

  1. Nhà
  2. Một Đời Không Tha Thứ
  3. Chương 1
Chương sau

01

Đêm sấm rền vang động, mây đen vần vũ.

Gần đây, phu quân phụng mệnh giám sát việc xây đắp đê sông Kinh, thường đến nửa đêm mới về.

Ta lo trời sắp đổ mưa to, liền gọi Bích Ngọc mang theo ô và chút điểm tâm, đưa đến doanh trại ruộng binh.

Vừa đến nơi, từ xa đã thấy lều trại nơi phu quân ở sáng đèn rực rỡ.

Vang vọng tiếng cùng đám đồng liêu uống rượu, đoán quyền.

“Từ Đại nhân chỉ quyền cước lợi hại, dỗ nữ nhân cũng là một tay lão luyện.”

“Phải đó, Từ đại nhân giờ phúc khí cạn, hai nàng như Nga Hoàng Nữ Anh đều tay cả , khiến bọn chúng hâm mộ vô cùng.”

Ta bên ngoài rõ mồn một, lồng ngực như một tảng đá lớn đè lên, nghẹn đến thể thở.

“Các đừng bừa, đến nay chỉ một phòng chính thất, Cẩm Huyên là thê tử duy nhất đời .”

Cánh cửa gỗ “kẽo kẹt” một tiếng, gió lớn thổi mở một nửa.

Từ Hán Khanh trong men say, giọng vang rền như sấm:

“Năm xưa vì cứu nàng khỏi hang ổ giặc cướp, một xông pha hiểm cảnh, các cũng xa lạ.

Nàng là liều mạng mới cưới , thể phụ bạc dễ dàng.”

Khóe môi bất giác mỉm , chuôi ô trong tay cũng khẽ buông lỏng.

Bầu khí trong trướng bỗng chốc trở nên trầm mặc.

Ta khẽ xoay , định bước cửa.

Hắn bỗng lạnh giọng khẩy:

“Chỉ là khi thành thân mới biết, nàng cũng chẳng cao quý trong sạch gì. Chuyện phong lưu chốn khuê phòng của nàng, trong số các đây ai biết?”

Nói đoạn, đưa mắt khắp, mày mắt đầy vẻ giễu cợt.

Ta sững lặng, tay đang giơ chậm rãi thu về.

Chư vị đồng liêu đồng loạt cúi đầu .

Hắn mà như :

“Chẳng qua là biết quá muộn mà thôi. Một nữ nhân cao ngạo lạnh lùng như thế, … Thôi, thôi , uống rượu, uống rượu.”

Hắn nâng chén, tiếng va chạm sành sứ vang lên chói tai.

Tay siết chặt ô, lệ nhục nhã dâng lên viền mắt.

Chàng đã ai đặt điều, mà cùng ngoại nhân đem danh tiết làm trò vui trong bữa rượu.

Đột nhiên, trời đổ mưa như trút, mọi vội vàng bờ sông gia cố đê điều.

lúc , trong trướng vọng giọng nữ nhân dịu dàng mềm mại:

“Từ lang, còn thì ?”

02

Cửa gỗ khép hờ, bên trong là một nữ tử vóc dáng yểu điệu, đang nồng nàn Từ Hán Khanh.

Nàng nghiêng mặt, rõ dung nhan.

“Nàng là thê duy nhất của , thế còn thì ?”

Vừa , nàng đưa khăn tay chấm khóe mắt, đôi vai run run, bộ dáng đáng thương như hoa rơi trong mưa.

Từ Hán Khanh ôm chầm lấy nàng.

“Nàng là đóa giải ngữ hoa của riêng , ở trong lòng , chẳng ai sánh bằng.”

Dứt lời, đưa ngón trỏ nhẹ nhàng gõ nhẹ lên sống mũi nàng – hệt như khi trêu đùa với ở nhà.

Nàng bật qua làn nước mắt, lúc mới hiện rõ dung nhan.

Ta kỹ, chính là Tạ Yến Uyển – con gái của thất bên ngoại của phụ thân – thứ của .

Sao là nàng?

Ta vô thức lắc đầu, thân run rẩy.

Chiếc ô trong tay bất giác bung , xương tre đâm lòng bàn tay, rướm máu.

Chỉ thấy phủ phục ngực Tạ Yến Uyển, dịu dàng vuốt ve bụng nàng:

“Dù Cẩm Huyên đến , cũng chẳng thể sinh con cho Từ gia.Từ nay về , đứa bé trong bụng nàng, chính là độc đinh của Từ gia .”

Tạ Yến Uyển duyên:

“Vậy còn tỷ tỷ thì ?”

Từ Hán Khanh dậy, thu vẻ mặt.

“Chuyện phong lưu của nàng thuở khuê phòng, ai ai cũng rõ, nếu chịu gả thấp cho ? Đứa bé năm xưa, là sai tay, chẳng vì gì khác, chỉ để giữ gìn huyết mạch chính thống cho Từ gia.”

“Chỉ là… ngờ khiến nàng mất khả năng làm mẹ.”

Hắn khẽ thở dài.

Ta lảo đảo lùi , Từ Hán Khanh trong trướng mà lòng đầy đau đớn, bi phẫn.

Ngọc nhi của , thì là chính hại chết.

Tạ Yến Uyển nhẹ vuốt má , tinh quái:

“Năm tỷ tỷ mang thai, hạ thủ tàn nhẫn, đứa con tám tháng trong bụng nàng sinh non mà chết, tỷ tỷ cũng suýt mất mạng mới giữ nửa phần hồn.

Giờ thì, đừng truyền hậu, ngay cả chuyện phòng the cũng khó bề tiếp tục. Vậy nên chỉ còn cái mầm nhỏ trong bụng thôi.”

“Chỉ là, Từ lang , khi nào thì mới chịu cưới cửa đây? Đứa bé trong bụng chờ nổi nữa .”

Từ Hán Khanh hôn lên bụng nàng:

“Đừng vội, chẳng đã mua cả tiệm bạc cho nàng ? Trước khi hài tử đời, nhất định cho mẹ con nàng một danh phận.”

Chân mềm nhũn, ngã quỵ đất, nước mắt lã chã cầm .

Hai tay siết chặt cát sỏi nền.

Đã đá tảng kiên định,

Thì cớ gì là gốc cỏ bồng mềm mỏng, dính mãi chẳng rời?

03

Kết tóc thành phu thê, ân ái chẳng hề nghi ngờ.

Ta vẫn luôn cho rằng bận rộn công vụ, lòng thương sáng tối về chẳng quản thân .

Nào ngờ , thì chỉ bận bầu bạn cùng giai nhân bên cạnh.

Hắn tiết kiệm chi tiêu trong phủ, để sống cuộc sống tằn tiện.

Nào ngờ , đem từng nắm bạc lớn mua cả tiệm bạc cho Tạ Yến Uyển.

Năm đó, là môn sinh đắc ý nhất của phụ thân .

Chỉ trong một lần trúng bảng, đã trở thành tân khoa thám hoa ngưỡng mộ.

Bao nhiêu thế gia quyền quý tranh giành giật, mong rước làm quý tế.

Vậy mà chẳng hề động tâm.

Chỉ càng ngày càng siêng năng lui tới tướng phủ, thỉnh giáo phụ thân về chuyện triều chính.

Lâu dần, phụ thân tình cảm với .

Trong một lần theo phụ thân đến Quỳ Tâm Tự dâng hương lễ Phật, may sơn tặc bắt cóc.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, chính lao khỏi vòng đao loạn kiếm, cứu trở về, bản thân trọng thương.

Phụ thân nhân đó gả cho , coi như báo đáp ân cứu mạng.

Từ đó con đường làm quan của thuận buồm xuôi gió, Hoàng thượng ưu ái.

Hiện nay càng là cánh tay đắc lực của phụ thân nơi triều đình.

Ta nếu nhất quyết đòi hòa ly, phụ thân thể đồng ý.

Bích Ngọc luống cuống đỡ dậy, chiếc ô giấy giơ cao quá đỉnh đầu vô thức đánh rơi.

Ta cứ thế dầm mưa, loạng choạng về Từ trạch, đến gốc quế nơi hậu viện, mộ phần của Dao Dao.

Nước mắt như mưa.

Đột nhiên, một chiếc ô giấy che khuất cơn mưa đang trút xuống đầu .

04

“Phu nhân, nhớ Dao Dao ? Phải lo cho thân thể nữa chứ.”

Hắn cúi làm bộ đỡ , theo phản xạ nghiêng tránh .

Cánh tay trái đưa của cứng đờ giữa trung.

“Phu nhân, giận ? Việc xây đắp đê Kinh Hà thật sự phức tạp, thể phân thân, mong phu nhân đừng trách.”

“Đợi mấy hôm nữa bận rộn qua , nhất định sẽ bồi phu nhân tử tế.”

Ta ngẩng lên , khoảnh khắc bốn mắt giao , dường như bắt gặp trong mắt vài phần đắc ý khó giấu.

Giờ đây đang đà thăng tiến, thêm ngoại thất mang thai, đương lúc đắc chí dương dương tự đắc.

Ta cố giữ bình tĩnh, để lộ thương tổn và hận ý trong lòng.

“Không , chỉ là mùi hương lạ, vốn dị ứng với hương liệu.”

Trên phảng phất mùi nước hoa hồng nhè nhẹ, chắc là lúc cùng Tạ Yến Uyển dây dưa, ngoại bào nhiễm mùi.

Từ Hán Khanh cúi đầu ngửi ngửi áo , trong mắt thoáng qua vẻ chột khó phát hiện.

“Có lẽ khi nãy uống rượu cùng Trương Hàn, chẳng may làm đổ rượu lên áo.”

Ta khẽ cong môi, gì thêm, vịn tay dậy.

Hắn nhân cơ hội ôm lấy eo , để phần lớn chiếc ô nghiêng về phía .

Suốt quãng đường, liên tục dặn dò cẩn thận đừng để nhiễm lạnh, còn sai Bích Ngọc sắc gừng nấu nước, đích thân đút cho .

Hắn đối với càng lúc càng săn sóc ân cần.

lòng đã như nén hương cháy tàn, chỉ còn tro lạnh nguội ngắt.

Sáng hôm , quả nhiên phát sốt cao.

Từ Hán Khanh nhíu chặt mày, hết lần đến lần khác lấy mu bàn tay chạm lên trán kiểm tra.

Hắn sai chuẩn xe ngựa, định đưa đến Hồi Xuân Đường mời đại phu.

Lúc , một tiểu đồng tiến đến thì thầm vài câu bên tai .

Sắc mặt lập tức khó coi, ánh mắt cũng trở nên lưỡng lự.

“Phu nhân, đêm qua mưa lớn làm sạt mất một đoạn đê, đến hiện trường xem xét.”

Đầu óc choáng váng nặng nề, khẽ gật đầu.

“Việc công quan trọng, mau .”

Sau khi rời , Bích Ngọc thấy vẫn hạ sốt, liền gọi thêm một cỗ xe ngựa khác.

Đến nơi, xe dừng cửa Hồi Xuân Đường, chợt phát hiện xe ngựa trong phủ cũng đỗ ở đó.

Trong lòng dấy lên nghi hoặc.

Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện