Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Món Độc Hại Người - Chương 3

  1. Nhà
  2. Món Độc Hại Người
  3. Chương 3
Chương trước

Mợ là vợ hai, dẫn hai con riêng theo bác cả, cũng chỉ vì bác kiếm tiền.

Bấy lâu nay sinh con, bà nội mắng chửi ít.

Bà vốn đã ghét mợ, nên khi bà hái nấm độc, mợ chẳng thèm can, chỉ lo dẫn con về nhà ngoại.

cái loại nấm bác cả nhận – bác , tức là cố ý.

Bác biết nhà đang tích tiền mua nhà nên ghen tị đến phát điên, sợ nhà mua xong , còn cửa chiếm nữa, chi bằng cả nhà chết cho sạch.

Mợ biết bà nội và bác còn mưu tính ly hôn để chia tiền, lập tức nổi sát tâm.

Tối hôm đó, mợ lén đem điện thoại cho mẹ , mẹ dùng máy đó gọi báo cảnh sát.

Khi công an đến, mợ đã sớm rút về nhà mẹ đẻ.

Cảnh sát thấy mẹ nhốt trong tình trạng như , cần hỏi nhiều, đưa cả bà và bác về đồn điều tra.

Mẹ biết nấm độc là bác cố ý, hận bác thấu xương, lập tức khai hết mọi chuyện mặt cảnh sát.

Bác chối bay:

“Đó là em trai, là cháu ruột, là mẹ ruột , làm hại họ ? Nấm là mẹ hái, nếu hại thì là bà , liên quan gì đến ?”

Bác định đổ hết tội lên đầu bà.

mợ để yên.

Mợ làm chứng: lúc đó bà nội cầm nấm hỏi bác độc , bác bảo , là nấm ngon.

Trong lời khai của bà nội cũng đúng y như .

Thêm nữa, mợ chứng minh bác vốn nhận nấm độc, thì tội cố ý giết bằng cách gián tiếp đã rõ.

Tội của bà là gây chết do cẩu thả.

Hai mạng , bác tuyên án chung thân.

Mợ lập tức ly hôn, bộ tài sản thuộc về mợ.

Bà vì tuổi cao nên giảm nhẹ, thi hành án ngoài trại.

Bà tìm mợ, bèn dồn hết hận thù lên mẹ .

7

“Mày là thứ đàn bà ai cũng chà đạp, chỉ khắc chết con trai út và cháu đích tôn của tao, giờ còn đẩy con trai cả tao tù! Sao mày chết quách cho !”

Ngày nào bà nội cũng bắt đầu và kết thúc bằng màn chửi bới điên loạn nhắm mẹ .

Sau , bác cả chết trong tù vì bệnh tim.

Tôi – đứa cháu gái mà đây bà luôn xem thường – bỗng nhiên trở thành bảo bối trong lòng bà.

“Lai , yên tâm, tiền ba con để , tất cả sẽ là của con. Con là máu mủ nhà họ Vương, là bà thương nhất.”

Bà suốt ngày thì thầm như .

Bà ép mẹ cho học trường ở huyện, ép mẹ mua nhà và ghi tên , ép mẹ chuyển bộ tiền tiết kiệm sang thẻ mang tên .

Bà còn cầm dao kề cổ mẹ: “Muốn đưa tiền cho Lai tao tiễn mày xuống đất? Bà già như tao sống chết chẳng tiếc gì, miễn mày chết thì tiền cũng tay cháu tao! Sống chết, mày tự chọn !”

Mẹ sợ đến run rẩy, đành gật đầu chấp thuận từng điều một.

Tôi nhờ đó học trường , càng chăm chỉ học hành, thành tích luôn dẫn đầu.

Bà nội càng thương , càng hà khắc với mẹ.

Từ khi chuyển hết tiền sang tên , bà bắt mẹ ngoài kiếm sống, ngày làm ba việc, bà còn bám theo như cái bóng.

Bất cứ ai thân thiết với mẹ, bà đều lôi chuyện mẹ khắc chồng khắc con kể.

Dù ai thật sự tin mấy chuyện mê tín đó, nhưng chẳng ai dính rắc rối, nhất là dính với một như bà .

Cuộc sống của mẹ càng lúc càng thảm hại.

Lương kiếm đều bà lục sạch, chuyển tài khoản mang tên .

Tôi ăn ngon mặc , mẹ thì ăn đồ thừa cơm nguội, mà bà vẫn lòng.

Bà dặn : “Mẹ mày là thứ đàn bà hư hỏng, làm thì ít mà mắt cứ dán đàn ông. Lai , con giữ kỹ tiền của , đừng thương hại nó. Nó mà cơ hội, nhất định hại chết con!”

Tôi gật đầu lia lịa: “Bà là với con nhất!”

Còn mẹ ?

Tôi cũng “chăm sóc” bà bằng tất cả khả năng của .

“Mẹ ơi, bà cho con đưa tiền, đây là tiền ăn dư của tuần , mẹ cầm lấy.” Tôi đưa mẹ 50 ngàn, mẹ ôm mà nước mắt ròng ròng.

Bà bắt đầu dụ dỗ :

“Lai , mẹ sống như thế , mẹ chỉ chết cho xong.”

Tôi khẩy trong lòng, nhưng để lộ ngoài.

“Mẹ chẳng thể tự mua , con mua giúp mẹ ít thuốc chuột ?”

Tôi lấy điện thoại bấm bấm, ngẩng lên hỏi: “Mẹ gì cơ? Con rõ.”

Bà lập tức đổi lời: “Nhà chuột, con mua ít thuốc chuột nhé?”

Tôi giả vờ ngơ ngác, đồng ý.

Tối đó về nhà, mẹ đã đợi sẵn ở cửa.

Bà thì thào: “Thuốc chuột mua ?”

Tôi đưa đồ cho mẹ, bà cầm vội vã bếp.

Tôi giả vờ như biết gì cả.

Hôm nay mẹ nấu món thịt kho, khác hẳn mọi ngày, toe toét với bà: “Mẹ , con , giờ con thông suốt , con sẽ ở bên Lai với mẹ, sống yên thôi.”

Bà mẹ đầy nghi ngờ: “Mèo hoang còn ăn vụng nữa hả? Con trai tao chết mà mày nhịn nổi? Đừng tưởng vài câu tử tế là tao để mày yên ngoài kiếm trai nhé!”

Mặt mẹ cứng , gượng: “Mẹ gì thế… Nào, mẹ nếm thử , con kho món riêng cho mẹ đó.”

Bà gắp một miếng thịt bỏ miệng.

Tôi bà nuốt xong hỏi: “Bà ơi, nhà chuột ạ?”

Bà , gõ gõ đầu : “Con ngốc, nhà ở tầng , ở quê mà chuột?”

Mẹ mặt biến sắc, cứ hiệu bằng mắt liên tục, giả vờ thấy gì.

“Không ? Vậy mẹ bảo con mua thuốc chuột?”

Rầm!

Bà ném luôn cái bát xuống đất, sang quát mẹ: “Mày bảo con bé mua thuốc chuột? Mày bỏ thuốc vô đồ ăn đúng ? Mày tính giết tao với Lai ôm tiền với nhà theo trai hả?”

Mẹ vội vàng phủ nhận.

Bà thì gào lên bắt gọi công an, rút điện thoại gọi 110 ngay do dự.

Cảnh sát đến nhanh, bà ăn ít nên đưa rửa ruột, lâu là xuất viện.

Mẹ lúc đầu còn thuốc là mua, bỏ .

lấy đoạn ghi âm , mẹ đành khai thật bộ.

Bà bà bà đầu độc chết cả chồng lẫn con, còn hành hạ suốt bao năm, nên mới tay báo thù.

Bà bắt tìm luật sư, hỏi mẹ xử tử .

Luật sư chắc ba đến năm năm tù.

Bà lẩm bẩm: “Ba năm năm gì chứ, Lai còn lớn, mà chịu nổi?”

Sau đó bà giấy xin giảm nhẹ hình phạt, mẹ tuyên ba năm tù.

Trong ba năm đó, thi đậu trường cấp ba trọng điểm trong thành phố.

Tôi với bà, bề ngoài giống như là bà cháu thân thiết nhất đời.

trong lòng hiểu rõ, chỉ là lựa chọn cuối cùng của bà.

Nếu ba, bác thằng em còn sống, cũng chỉ là đồ phá của trong mắt bà thôi.

Với cả ký ức kiếp … thể tha thứ cho bà ?

Ba năm trôi qua nhanh, ngày mẹ tù sắp tới .

Bà càng lúc càng yếu, từng nhập viện vì viêm phổi một lần.

Tôi ôm bà lóc, van bà nhanh khỏe .

“Bà ơi, bà ráng sống. Nếu bà còn, mẹ tù ai bảo vệ con? Lỡ mẹ đầu độc con, ôm tiền kiếm khác sinh em trai thì ?”

Bà đặt tay lên đầu , ánh mắt cứng rắn quyết liệt.

“Lai , đừng sợ, còn bà ở đây.”

8

Trước khi mẹ mãn hạn tù, bà đã một chuyến đến thành phố nơi ba từng làm việc, lúc về mang theo một bao nấm độc.

Tôi đống nấm, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

Bà : “Lai , đừng sợ. Bà sợ còn bảo vệ con nữa, thôi thì dứt khoát một lần cho xong.”

Mẹ thả về, bà run rẩy nấu cho mẹ một bữa cơm, món gà hầm thơm phức.

Bà gắp cái đùi gà đưa cho mẹ: “Ba năm qua chắc mày cũng tỉnh , cũng chịu khổ . Bà già thế , lo cho Lai thêm mấy năm nữa, nó là con gái mày, vẫn nhờ mày chăm nó.”

Mẹ lẽ nhớ đến chuyện ba năm từng bỏ thuốc đồ ăn, nên mãi dám đụng đũa.

Bà hừ lạnh một tiếng, gắp cái đùi gà còn ăn chậm rãi.

Thấy , mẹ mới yên tâm ăn theo.

Trên bàn cũng giống hệt hôm thằng em chết: thịt kho, thịt bò hầm, hai món xào, thêm đĩa dưa muối.

Mẹ thấy gì bất thường.

Còn thì biết rõ, hôm đó cũng từng những món .

Khác biệt duy nhất là: món gà lần , nấm độc đã bà nhặt hết, vứt thùng rác trong bếp.

Tối đó, mẹ nhanh chóng xuất hiện ảo giác.

Trong lúc vẫn còn tỉnh táo chút ít, bà đập cửa phòng liên hồi.

Tôi đeo tai , bật nhạc lớn nhất.

Tôi biết rõ cửa nhà đã bà khóa từ ngoài, chìa khóa đang trong túi .

Một tiếng , tiếng động bên ngoài yếu dần.

Tôi trong phòng cả đêm, sáng hôm mở cửa thì cả mẹ và bà đều đã cứng đờ.

Giống hệt như kiếp của .

Tôi ngờ bà vì để mẹ tin tưởng mà thật sự ăn món gà nấu với nấm độc.

Cũng như kiếp từng ngờ, bà yêu thương đứa em trai đến thế, mà khi nó chết, cũng chỉ dùng túi nilon hai hào để đựng tro, buồn mua hũ.

Tôi nghĩ, chắc bà cũng ngờ, sẽ ngày vì mà bà tình nguyện bỏ mạng.

Trước lúc chết, bà : “Lai , con là dòng máu cuối cùng của nhà họ Vương, vì con, bà làm gì cũng cam lòng.”

Tôi mỉm hỏi : “Bà còn nhớ em ? Đứa em bà nấu nồi nấm độc bỏ tro túi nilon đấy.”

Mặt bà tái nhợt, nhưng nhắm mắt , khẽ thở : “Cháu đích tôn của bà…”

Tôi báo cảnh sát, họ đến nhanh chóng.

Kết luận tử vong: trúng độc.

Loại nấm tìm trong nhà giống bản địa.

Cảnh sát hỏi: “Sao cháu ăn?”

Tôi nhớ nhiều năm , bác sĩ cũng hỏi câu đó, và đã : món ngon như , xứng ăn.

“Bà cho cháu ăn.” Tôi đáp.

Cảnh sát thở dài, bảo tội nghiệp, nhỏ mà đã mồ côi.

Sau khi điều tra cảnh gia đình, họ thể bà trả thù mẹ nên mới hạ độc.

Tôi gật đầu.

Người chết , chẳng .

Tôi đem tro cốt của họ rải xuống biển.

Kiếp chết vì một nồi gà hầm nấm độc, sống lần nữa, món đó trở thành kết cục của tất cả những kẻ từng hại .

Cái boomerang họ ném về phía , cuối cùng cắt cổ chính họ.

Còn , dồn bộ tâm trí kỳ thi đại học.

Tương lai của , vốn dĩ nên rực rỡ như .

(Hết)

Chương trước
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện