Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Mất Kiểm Soát - Chương 4

  1. Nhà
  2. Mất Kiểm Soát
  3. Chương 4
Chương trước

21
Tại buổi tiệc từ thiện.

Ánh đèn lộng lẫy, khách khứa đông đúc.

Các ông lớn thương trường, ngôi nổi tiếng đều tề tựu về một nơi.

Giang Yến tuyên bố tin tức chúng sắp kết hôn.

Mọi đều mỉm chúc phúc.

Chỉ Tạ Tùy lặng ở một góc, đuôi mắt kéo dài đầy lạnh lùng, nét mặt chút biểu cảm.

Tôi giữ nguyên nụ đúng mực, để Giang Yến nắm tay, nâng ly rượu từ xa hướng về phía mà cụng một cái trong im lặng.

Đám cưới đội ngũ chuyên nghiệp phụ trách bộ.

Từ việc chọn khách sạn, danh sách khách mời, cho đến chi tiết nhỏ như loại hoa bày bàn.

Sau khi làm xong công việc trong tay, nộp đơn nghỉ việc.

Lần nữa… chuẩn trở thành cô dâu.

Mọi thứ đều đang tiến hành tuần tự, một sơ hở.

Giang Yến đến xem thử váy cưới, đùa cợt :

“Nếu cô đến, cưới em cũng tệ .”

Tôi khẽ nhạt.

Anh mạng để cưới, thì chẳng mạng để lấy.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Gần đến ngày cưới, công ty trong nước của Giang thị đột ngột xảy biến cố.

Một vài đối thủ cấu kết với cố tình ép xuống, đẩy Giang thị khỏi thị trường.

Giang Yến bận đến mức như chong chóng, đám cưới buộc hoãn .

Người ngoài đều cho rằng Giang thị đang rối ren, cưới nổi nữa .

22
Tôi vẫn thỉnh thoảng đến thử váy cưới, lễ phục.

Một hôm, tại một cửa hàng, tình cờ gặp Tạ Tùy đang đặt may vest.

Anh bước đến, liếc chiếc váy cưới cao cấp đang hai nhân viên cẩn thận nâng niu, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao cắt .

“Còn mơ cưới Giang Yến ?”

“Loại đàn bà nhẫn tâm như cô, dám đem làm trò đùa, sẽ bắt cô trả giá.”

Anh hề kiêng dè khi thẳng — việc Giang thị chèn ép, là do lệnh.

“Cô lấy , thì cứ để cô như ý.”

Tạ Tùy nhấn mạnh lần nữa, rằng đã biết buông bỏ.

Đã yêu là yêu, chỉ đơn giản là… cam lòng để sống yên .

Tôi thuận theo lời , làm bộ cầu xin:

“Coi như xin , giơ cao đánh khẽ, tha cho .”

Anh lạnh:

“Không tha nổi!”

Tên ngốc …

Anh biết, tất cả nhân vật trong truyện đều đang đúng cốt truyện.

Nên cho dù phát sinh biến cố ngoài ý .

Tuyến chính vẫn sẽ thế lực vô hình đưa về đúng quỹ đạo.

Quả nhiên.

Không lâu đó, khủng hoảng của Giang gia giải quyết.

Mọi thứ về quỹ đạo ban đầu.

Dòng thời gian vẫn trôi đúng như kịch bản — ngày cưới đã đến.

23
Chiếc váy cưới , đuôi váy trắng muốt kéo dài, khi bước tạo nên những vòng cung mềm mại tuyệt mỹ.

Ba chuyên viên trang điểm vây quanh , tỉ mỉ chăm chút từng chi tiết.

Vừa hóa xong lớp trang điểm, điện thoại reo lên — một số lạ.

Tôi nhấc máy, giọng lạnh lùng của Tạ Tùy truyền tới:

“Đừng tưởng hôm nay cô thể toại nguyện.”

“Cô sắp thất vọng . Chính thất đang đường tới phá đám cưới.”

Anh còn hèn hạ bắt đoán, liệu Giang Yến sẽ chọn ai.

Tôi đáp, trong đầu đang nghĩ đến chuyện khác.

Chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn nhịn , lên tiếng:

“Tạ Tùy, thể… đến ôm một cái, khi buổi lễ bắt đầu ?”

Đã đến cuối cùng .

Chỉ xin một cái ôm, quá đáng… ?

Tiếng thở bên điện thoại lập tức khựng , lệch cả nhịp.

Phản ứng kịp, Tạ Tùy nghiến răng tức tối :

“Cô tưởng là gì? Thật nghĩ dám động tay với cô ? Ngày cưới còn đòi ôm bạn trai cũ, cô cũng biết chơi đấy!”

Anh tưởng đang trêu chọc .

Không chịu nổi nữa, cúp máy ngay lập tức.

Tôi hít hít mũi, trong lòng ấm ức.

Tôi hề trêu chọc gì cả.

Chỉ là… đột nhiên nhớ ấm trong vòng tay .

24
Lễ cưới bắt đầu.

Có lẽ nhờ Tạ Tùy ngầm đẩy một tay, nữ chính đến nhanh đến bất ngờ.

Còn kịp mở cửa cho bước lễ đường.

Bản nhạc dương cầm dịu dàng lãng mạn đột ngột cắt đứt.

Trong sảnh vang lên một giọng nữ chanh chua, qua cả cánh cửa vẫn rõ mồn một.

“Giang Yến! Nếu dám cưới khác, sẽ khiến cả đời tìm nữa!”

Những thợ trang điểm và nhân viên đang giúp chỉnh váy cưới bên cạnh đều suýt nín nổi, cố gắng kiềm chế vẻ mặt như ăn một quả dưa chấn động.

Tôi cũng khá bất ngờ.

Cứ tưởng hơn nửa nghi lễ, đến đoạn trao nhẫn thì màn kịch máu chó mới tung .

Không quan tâm đến tiếng xì xào lưng, vẫn bình tĩnh chờ đợi.

Chỉ chốc lát , cửa bất ngờ mở , nữ chính lao ngoài.

“Để Giang Yến tự chọn !”

Cô lườm một cái sắc lẹm, bỏ chạy.

Giang Yến lập tức đuổi theo.

Khách khứa ồn ào xôn xao, cả hội trường hỗn loạn.

Tôi , ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm và cay đắng.

Tạ Tùy đưa tay :

“Không làm Nhị thiếu phu nhân nhà họ Giang nữa . Giờ em chết tâm ? Nếu xem như trò , thì theo .”

Giọng chẳng gì, mặt đen , cố vẻ quan tâm.

đôi môi mím chặt thành đường thẳng… đã sớm bán sự căng thẳng trong lòng .

Tôi nghiêm túc .

Ánh mắt lặng lẽ lướt qua từng đường nét gương mặt quen thuộc .

Tạ Tùy , cùng biết bao.

đáng tiếc… thể.

Sau khi chết, tất cả ký ức liên quan đến sẽ hệ thống xóa sạch.

Không ai còn nhớ rằng… chúng từng yêu .

Bao gồm cả Tạ Tùy.

Đối với , chỉ là một xa lạ từng gặp.

“Xin , tìm Giang Yến.”

Bàn tay đang nắm váy cưới từ từ siết chặt.

Tôi hít sâu một , ánh mắt chết lặng của , tháo giày cao gót, gỡ bỏ tấm mạng che đầu dài dằng dặc.

Mang theo vẻ bình thản và an nhiên.

Tôi bước về phía kết cục BE đã định sẵn từ .

25 (Góc nam chính)

Tạ Tùy thường xuyên lặng lẽ chạm hình xăm nơi cổ tay.

Những đường vẽ màu đỏ đã mờ nhòe, giống như xương tàn của một con bướm.

Mỗi lần chạm đó, cảm giác nặng nề trong ngực dâng lên thêm một chút.

Trong trí nhớ, hình xăm là do một buổi chiều đại học nhàn rỗi tiện tay xăm lên.

Chẳng ý nghĩa gì sâu xa, lúc nào xóa cũng .

Tạ Tùy nhíu mày.

Không hiểu , luôn cảm thấy… .

Anh sân đua để hít thở.

Chạy hai vòng, chẳng tinh thần, liền phanh xe dừng .

“Dạo gần đây đang làm gì ?” Anh bước xuống xe, do dự hỏi bên cạnh.

“Thì đua xe, thì công ty, rảnh thì chơi với tụi thôi chứ .”

Trong lúc tán gẫu, nhắc tới chuyện gần đây.

Nhị thiếu nhà họ Giang mới về nước, đúng ngày cưới thì bỏ chạy theo bạn gái cũ.

Cô dâu đuổi theo, may gặp tai nạn xe mà tử vong.

Chuyện chẳng liên quan gì đến , cũng quen.

Thậm chí còn chẳng dự lễ cưới.

Vậy mà… khi đến hai chữ “tử vong”.

Toàn thân chợt đau nhói như xé rách, Tạ Tùy gập , một cơn đau thắt dội lên từ tim, khiến cổ họng trào lên mùi máu tanh.

Anh đưa tay ôm ngực, rên rỉ nặng nề.

Anh làm ?

…

Công ty tuyển nhân sự mới.

Bên cạnh Tạ Tùy xuất hiện một trợ lý mới — một cô gái hoạt bát, luôn tươi .

Cô tràn đầy năng lượng mỗi ngày, quan hệ đồng nghiệp cực , nhanh chóng hòa nhập với mọi .

Chỉ năng lực làm việc là tàm tạm, thường xuyên vụng về, làm sai việc.

Nghĩ đến việc cô mới , Tạ Tùy đành nhịn sự khó chịu trong lòng.

Ngoài công việc, hai thường xuyên “vô tình” chạm mặt.

Mỗi lần gặp, cô gái đều vướng một đống rắc rối, đáng thương chắp tay cầu xin giúp đỡ.

Dường như ông trời đã ban cho họ một mối duyên, cố tình buộc họ với .

Tạ Tùy cực kỳ phản cảm và chán ghét điều đó.

Anh chỉ thấy cô vụng về, là thấy phiền.

Không dây dưa, cứ thế bỏ .

Gặp nhiều , thật sự bực bội, dứt khoát đuổi việc.

Tạ Tùy ngày càng cáu bẳn, ai dám trêu .

Anh cảm thấy bản thân như một linh hồn lang thang vô định.

Anh mất ngủ, thức trắng đêm, thường cảm giác trống rỗng trong lồng ngực.

Một cảm giác thể diễn tả .

Khiến bật .

Anh cứ như đã đánh mất một … vô cùng quan trọng.

……

Lần Giang Yến tái hôn.

Nhiều phóng viên vì câu view, đã nhắc đến vợ may qua đời, còn đính kèm cả ảnh.

Tạ Tùy vốn bao giờ xem mấy tin tức lá cải đó.

Vậy mà lần đó, hiểu … nhấn .

Người trong ảnh khiến thấy quen lạ đến kỳ lạ.

Chiếc cằm thon nhẹ, môi mím .

Không thì ánh mắt như phủ một tầng u sầu lạnh nhạt.

khi … đôi mắt cong cong, lộ sự dịu dàng trong trẻo.

Chỉ một ánh .

Đầu óc ong ong, mất khống chế.

Máu dồn ngược, Tạ Tùy run tay lưu bức ảnh.

Nực thay — rõ ràng từng gặp.

Vậy mà chắc chắn… giữa họ từng một mối quan hệ bình thường.

Càng vô lý hơn… là cảm thấy, họ từng yêu .

Tạ Tùy bắt đầu điên cuồng tìm kiếm sự thật.

Người xung quanh cho rằng ảo tưởng, tự dựng nên một chuyện tình từng tồn tại.

Tạ Tùy từ bỏ.

Anh tìm đủ cách thu thập thông tin về Nghê Điệp.

Cho đến khi đào một đoạn clip tuyển sinh mà cô từng xuất hiện.

Khi giọng , từng ký ức rối loạn như bùng nổ — từ quả cầu tuyết đầu tiên ném trúng , đến bóng lưng cô chạy xa đầy kiên quyết.

Từng cảnh, từng khung hình hiện lên.

Anh nhớ hết.

……

Tạ Tùy nhốt trong phòng.

Như con dã thú cùng đường dồn góc.

Giận dữ, tuyệt vọng, bất lực… nơi phát tiết.

“Trả cô cho … cần gì cả, chỉ cần cô … làm ơn, trả cô cho …”

Anh nghiến răng, giọng lạc vì nước mắt, thì thầm giữa trung.

Không ai đáp .

Tạ Tùy bỗng nhớ đến hôm Nghê Điệp chết, cô từng hỏi … liệu thể ôm cô một lần .

Trái tim trống rỗng gặm nhấm, mục rữa từ từ, nở một đóa hoa nhuộm máu thê lương.

Cơn điên tự hủy nổi lên từ tận đáy linh hồn.

Anh phát điên, đập nát tất cả đồ đạc xung quanh, thân thể đầy vết thương.

Sau đó yên giữa đống hỗn độn, chuẩn cắt cổ tay.

lúc đó, trong đầu vang lên một giọng máy móc lạnh lẽo:

“Cảnh báo: Cốt truyện đang lệch hướng nghiêm trọng. Tiến hành xóa ký ức sai lệch.”

……

Ký ức một lần nữa xóa.

— một ngày tuyết rơi, Tạ Tùy nhớ .

Lần đến lần khác.

Tình cảm con vốn phức tạp sâu sắc, hệ thống thể điều khiển thể xác, sửa đổi ký ức… nhưng thể kiểm soát trái tim.

Nó đã nhiều lần xóa ký ức của Tạ Tùy, nhưng vẫn nhớ .

Nó bắt đầu nổi giận.

Việc Nghê Điệp chịu phối hợp đã khiến hệ thống khởi động đến lần thứ 11, tiêu hao lượng lớn năng lượng.

Giờ còn liên tục xóa ký ức của Tạ Tùy.

Nó đến từ một thế giới khác, năng lượng giới hạn.

Nó đã lừa Nghê Điệp.

Dù cô cố ý lệch khỏi cốt truyện, Tạ Tùy cũng sẽ chết.

Ngược , hệ thống sẽ càng yếu , cho đến khi mất khả năng kiểm soát hai họ.

“Tại lời? Cậu sẽ yêu mới, con cái, một cái kết viên mãn.”

Tạ Tùy buồn lấy nửa chữ.

Anh mơ hồ đoán thứ là kẻ tất cả.

Mục đích duy nhất sống đến hiện tại — là khiến nó cạn kiệt đến chết.

……

Tạ Tùy đã thành công.

Hệ thống yếu từng ngày.

Âm thanh máy móc trong đầu bắt đầu đứt đoạn, rối loạn.

Sau đó, hình thể của nó hiện lên giữa trung, nhấp nháy đèn đỏ, phát tiếng cảnh báo chói tai vì thiếu năng lượng.

Rồi im bặt.

Thân thể hệ thống rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Những điểm sáng mờ mờ thấm cơ thể Tạ Tùy.

Đó là sinh mệnh mà hệ thống đã đánh cắp từ Nghê Điệp, mang theo tất cả ký ức của cô.

Vậy nên… Tạ Tùy hiểu hết tất cả sự nhẫn nhịn và tuyệt vọng của yêu.

Cơ thể như rạch một vết lớn, linh hồn cuốn vòng xoáy vô tận.

Hơi thở yếu ớt, từ từ nhắm mắt .

Thầm khấn:

“Ông trời ơi… nếu thật sự ông tồn tại…”

“Xin hãy để con… tìm cô .”

26 – Vĩ thanh

Tuyết rơi .

Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Trời tối đen như mực, lác đác vài ôm ly sữa nóng trở về ký túc xá.

Bên sân vận động, Nghê Điệp xổm ngọn đèn đường, hai tay ôm gối.

Ánh đèn màu vàng nhạt dịu dàng phủ lên cô.

Cô mặc chiếc áo khoác phao màu trắng sữa, quấn khăn choàng lông cừu, chỉ để lộ đôi mắt long lanh và chóp mũi đỏ bừng vì lạnh.

Đôi tay mang găng lông mềm đặt mũi giày.

Trông hệt như một con mèo cuộn tròn, cuộn đuôi sưởi ấm móng vuốt.

“Ni Ni, đến kìa!”

Từ xa, bạn cùng phòng gọi lớn.

Cuối cùng thì cũng đến .

Tạ Tùy.

Sân vận động lúc đó khá nhiều .

Nghê Điệp vo tròn một quả cầu tuyết, nhắm ném — cẩn thận, trúng ngay đầu một .

“Chết chết …”

Cô luống cuống kêu lên, lập tức chạy đến.

“Xin ! Tôi cố ý ! Thật sự xin , chứ?”

Người trúng là một trai ngũ quan sắc sảo, trai xuất chúng.

Anh , đôi mắt long lanh ướt nước, cứ thế chằm chằm cô.

Đau ? Đến nỗi soái ca cũng ném cho ?

Cô hoảng hồn.

Chẳng lẽ lỡ tay nắm cả đá trong tuyết ?

Tạ Tùy cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng khàn khàn .

“Hay là… ném ?” Nghê Điệp vo một quả cầu tuyết khác, đưa cho .

Tạ Tùy nhận lấy.

Câu “Anh nỡ” nghẹn nơi cổ họng, thốt .

Thời tiết lạnh, phả một làn khói trắng, đôi mắt đỏ hoe, chỉ mỉm cô.

Con bướm mất kiểm soát, phá tan lớp băng của mùa đông băng giá mà bay .

Em yêu, đừng sợ.

Chỉ cần em vẫy cánh, thế giới thể đảo lộn.

Đôi mắt , thể thay em cất giấu cả một mùa xuân rực rỡ cuồng dại.

(Kết thúc)

Chương trước
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện