Hướng Dẫn Huấn Luyện Cún Ngốc - Chương 4
Rồi nhớ đến mấy câu “giáo huấn” của ông quân sư não úng :
Cô từng yêu ? Có từng bảo đáng yêu ? Có chủ động hôn ?
Tôi tiếp:
“Anh còn đáng yêu.”
Đôi mắt của Tần Khuất lập tức sáng lên, ánh trông mong dừng môi .
Tôi khẽ nghiêng , hôn nhẹ lên môi .
Giống như đã ký kết một giao ước linh thiêng nào đó.
Ngay giây —
Bầu khí ngọt ngào phá vỡ .
Tần Khuất… bỗng nhiên quỳ xuống.
Trong lúc quỳ còn lôi sợi dây xích giấu bàn:
“Tuyệt quá ! Cuối cùng cũng thể làm chó của vợ!”
May mà trong nhà ai.
Nếu còn giải thích rằng— thật sự học bùa chú bao giờ.
Tần Khuất chôn đầu trong lòng bàn tay , gương mặt đầy vẻ say mê.
Cổ áo chữ V hé mở lấp ló bờ ngực rắn chắc, vẽ thành một đường cong mỹ.
Cổ họng khô khốc.
Tôi thuận tay nhận lấy sợi dây xích từ tay , kéo về phía phòng ngủ, dịu giọng dụ dỗ:
“Vậy để vợ xem thử, chó con phục vụ chủ nhân thế nào nhé?”
Điện thoại bàn của Tần Khuất khẽ rung lên vài tiếng.
【Anh em! Bạn gái cũ gọi đưa bao thật là để dụ ! Cô dùng với !】
【Cô trân trọng ! Chỉ là thấy làm tới nơi tới chốn mới giận! Cô yêu chết!】
【Xoá hết mấy lời vớ vẩn gửi cho chú ! Giờ gửi chú bản “kinh vợ” đầy đủ để thuộc lòng!】
【Vợ là trời! Vợ là đất! Vợ vì mà đội trời đạp đất! Không mắng vợ! Không cãi vợ! Không tình yêu của vợ, đời là thất bại!】
【Cô hôn , môi thơm quá, tay cũng thơm, nhịn sủa mấy tiếng.】
【Làm chó cho phụ nữ yêu, đúng là chuyện tuyệt vời nhất trần đời!】
Ngoại truyện – Tần Khuất
1
Ông già bảo sắp xếp cho một cuộc hôn nhân, đối tượng là con gái nhà họ Nhan.
Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, quốc sắc thiên hương.
Trong lòng lập tức bốc hỏa.
Tôi mặc kệ là họ Nhan, họ Bạch, họ Lâm họ Giang, cho dù là quốc sắc thiên hương, trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa thì chứ?
Tôi tuyệt đối cưới một con gái mà thích!
Huống chi… vốn đã trong lòng , chỉ là tạm thời biết tên cô thôi.
Trong đầu chợt hiện lên bóng dáng nhỏ nhắn mặc váy trắng.
Cô mỗi lần đều lén lút chui vườn ăn bánh ngọt.
Vị yêu thích nhất là việt quất.
Mỗi lần thấy , ánh mắt cô như dính chặt lên .
Chậc.
Gia trai biết !
Thằng bạn nối khố thúc khuỷu tay vai , bảo bộ vest mặc hôm nay thật, hỏi thể mượn mặc hai hôm .
Đẹp là !
Đây là vest cao cấp đặt riêng đấy nhé.
Người khác mua cũng chắc mua .
Tôi gật đầu, nhưng khoan đã—
Là bộ vest , là ?
Cô là , là bộ đồ?
Tôi trầm tư.
Lần tiếp theo dự tiệc thương mại.
Tôi mặc bộ đồ Ông Bụt.
Cô vẫn .
Tôi thay sang bộ Na Tra.
Cô vẫn .
Tiếp tục đổi sang Tôn Ngộ Không.
Cô … vẫn rời mắt.
Chứng minh xong .
Cô thích , đồ mặc!
Trong lòng âm thầm dâng lên niềm vui nho nhỏ.
Ngay lúc chuẩn đến gần cô bắt chuyện.
Ba nhốt ở nhà.
Còn mời cả đám pháp sư và đại sư phong thủy về.
Người thì múa loạn ngay mặt , thì tạt đầy loại nước lạ lên .
Cuối cùng, những bộ đồ đủ màu sặc sỡ của , vứt hết chậu lửa thiêu trụi.
Mãi mới phép tham dự tiệc tùng, nhưng… chẳng còn thấy bóng dáng cô gái nữa.
Lòng trống rỗng.
Tôi biết đó là cảm giác gì.
Từ nhỏ từng sốt cao, não cũng … chậm.
Vậy nên hỏi thằng bạn thân nhất của .
Nó suy nghĩ cả buổi, mới bảo với : “Cái đó gọi là thích.”
Thích ?
đến cả tên cô còn biết.
Khi thấy ba thật sự quyết định chuyện liên hôn, nổi điên.
Lập tức vật xuống đất, ôm đầu định lao tường tự sát.
“Anh cần đập đầu , chúng hủy hôn là .”
Đang cãi to với ông già, cửa bỗng đẩy .
Bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện mặt.
Cô chớp đôi mắt tròn vo, trông vẻ căng thẳng, ở cửa ngừng cào cào lòng bàn tay.
Thì , đối tượng liên hôn của — là cô .
Vừa nãy cô gì nhỉ?
Đừng tự đập chết, hủy hôn cũng ?
Hề hề…
Không chết nữa.
Vợ yêu, tới đây!
2
Phải cảm ơn cú tát trời giáng của ba .
Suýt chút nữa đã vợ tương lai mê hoặc đến mức chẳng phân là Đông Tây Nam Bắc.
Thằng bạn nối khố kiêm quân sư từng với : khi đối diện với cô gái thích, nghiêm túc, trầm .
Cái dáng vẻ hấp tấp của sẽ dọa cô sợ mất.
Phụ nữ mạnh mẽ ghét nhất là kiểu đàn ông theo đuôi— giữ cách.
Không thể trở thành món đồ chơi trong tay phụ nữ !
Nếu , sẽ họ vứt bỏ như rác rưởi!
Anh em của chính là ví dụ sống động nhất: vì quá si mê mà dâng luôn cả thân thể, kết cục là đá thương tiếc.
Nó còn : khi phụ nữ đưa lời hứa hẹn chính thức, thì thân phận “trai tân” là vô cùng quan trọng!
Tôi lấy tinh thần.
Nhìn vợ đang mặt.
Cô đang gì đó, rõ—
Cũng chẳng quan trọng.
Tôi chỉ hôn cô !
kết hôn, thể hôn.
Tôi nghiến răng, xoay ngôn ngữ một vòng, khéo léo tránh.
Lại âm thầm trong đầu cuốn “Thủ pháp bảo vệ trai tân” mà quân sư gửi:
Phải giữ !
Phải cách!
Tôi ngẩng đầu lên, cố giả bộ lạnh lùng:
“Vậy đành… miễn cưỡng đồng ý kết hôn với em .”
Nhan Nhi ngượng ngùng cúi đầu.
Lúc đó mới hiểu…
Sức mạnh của ngôn từ, thật sự thể xoay chuyển thế giới.
Hôn sự viên mãn! Hôn đến sướng mê!
3
Cái gọi là “miễn cưỡng”… thực sự là quá khó khăn .
Tôi rõ ràng mặc đồ cho vợ xem, ăn món vợ gắp, uống nước vợ rót.
nghĩ đến em vứt bỏ, suốt ngày ôm chai Wahaha thất thần,
Tôi lạnh sống lưng.
Không !
Làm một “miễn cưỡng cưới vợ”, ít nhất còn ngủ cạnh vợ mỗi đêm.
Vậy nên đóng vai thật , đến nhà vợ mắt.
Mặc bộ vest đen đính đá đắt nhất, giả vờ lạnh nhạt :
“Miễn cưỡng tới nhà em một chuyến, tiện tay mặc đại bộ , em phiền chứ?”
Vợ mặc gì thì cứ mặc.
Ý là… hài lòng với bộ ?
May mà còn chuẩn sẵn một bộ dự phòng trong cốp xe.
Ai ngờ em gái cô giống quả thanh long.
Nể mặt nhà vợ, cố nhịn.
Đến khi cô gọi là trâu nước…
Tôi chạy nhà vệ sinh, ò ò ò một trận.
Trâu nước như …
Vợ chắc chắn sẽ thích trâu nước .
Tôi vốn định đợi khi cưới sẽ mặc những bộ đồ thật để khiến vợ mê mẩn.
Kết quả, lời thề độc từng thốt vì cưới cô … ứng nghiệm thật .
Tôi xe tông bay giữa đường rước dâu.
4
Không chết.
… sống cũng chẳng khác chết là mấy.
Tôi mất trí nhớ.
Quên sạch mọi , chỉ còn nhớ mỗi vợ .
Vừa thấy cô , đã kìm lòng nổi mà… liếm.
Toàn thân từ xuống , đều liếm sạch.
Vợ đến cả bàn chân cũng thơm!
Tôi còn cố tình giả vờ yếu đuối để cô giúp tắm.
Tất cả chỉ vì dùng sắc của để khiến vợ mê mẩn.
Và thành công .
Chúng đã làm mọi chuyện.
Ngày mà trí nhớ khôi phục —
Tôi đang… sức cày cuốc cô .
Bầu trời như sụp đổ.
Sao chủ động đến chứ?
Lời dặn của quân sư— quên sạch.
Thậm chí quên luôn cả quân sư là ai.
Một khi phụ nữ chiếm , chính là lúc bắt đầu mất .
Ban ngày đến nhà em uống Wahaha gào .
Buổi tối về nhà ôm vợ ngủ, lòng thì rối bời.
Cho đến khi gửi cho một tấm ảnh.
Vợ và một đàn ông khác, đang ăn cùng trong nhà hàng.
Lúc thì trời như sụp đổ thật .
5
Khoảnh khắc đó… đã chuẩn sẵn tinh thần, lúc nào lôi ký đơn ly hôn cũng .
Từ nhỏ đến lớn, từng yêu đương.
Cũng từng chuyện đàng hoàng với con gái.
Mỗi lần mở miệng, mấy cô đều hỏi hồi nhỏ từng sốt cao quá độ .
là sốt mà!
Sốt đến 42 độ vẫn chết— còn lấy làm tự hào, ngẩng đầu kiêu hãnh.
Kết quả là họ trợn trắng mắt, mặt thèm để ý đến nữa.
Hình như trời sinh thiếu một dây thần kinh trong chuyện tình cảm nam nữ.
Không hiểu gì cả, chỉ biết mỗi lần thấy vợ là kìm dính .
Vì thế, em chí cốt – duy nhất từng yêu đương – liền trở thành quân sư tình cảm của .
Cậu dặn : đừng hạ quá thấp.
Quan trọng nhất là bảo vệ “tiểu Tần Khuất” của .
Thứ mà chiếm , thì sớm muộn cũng sẽ vứt bỏ.
Tôi cúi đầu phản bác:
“Cậu xàm, nó rõ ràng to!”
Bốp!
Ăn ngay một cái bạt tai.
Vợ từng dặn bậy.
Tôi sửa miệng:
“Anh bậy thơm đấy, là đại Tần Khuất cơ mà!”
Quân sư bảo: Không quan trọng to nhỏ, quan trọng là giữ lấy ranh giới cuối cùng.
Giờ thì .
Ranh giới mất tiêu.
Vợ hình như… cũng sắp còn.
Tôi ò ò rưng rức như trâu nước.
Trước khi vợ về nhà, len lén lau nước mắt, thay một bộ đồ mà cho là trai nhất.
Ngầm cố gắng níu kéo, hy vọng vợ thể hiểu.
…
Vợ là thích nhất đời!
Cô chỉ yêu thôi!
Làm chó của vợ là chuyện tuyệt vời nhất trần gian!
Sau một trận yêu đương mãnh liệt đến mức trời long đất lở, vợ vứt bộ chiến giáp thanh long gắn đá thùng rác, bảo:
“Mặc cái làm em tụt mood xỉu.”
Giây , rút nó từ thùng rác , hỏi:
“Bộ bao nhiêu tiền?”
Tôi nhớ nữa.
Hình như là 7 con số? Hay 8 nhỉ?
Dùng thẻ của ba quẹt, nhớ lắm.
Vợ im lặng treo bộ chiến giáp thanh long tủ, còn thành tâm cúi lạy ba cái.
Chỉ dặn lần đừng mặc nữa.
Từ nay về , bộ phong cách ăn mặc đều giao cho cô định đoạt.
Tôi gật đầu.
Vợ gì cũng đúng.
Đêm khuya.
Tình cảm dâng trào.
Vợ kéo tai , giọng nũng nịu:
“Anh là đồ ngốc đáng yêu nhất đời.”
Hứ.
Cô mới là ngốc .
Nói câu chẳng chiến đấu đến bình minh ?
Đêm nay cô đừng hòng ngủ yên!
(Kết thúc)