Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 3

  1. Nhà
  2. Hôn Nhân Không Tình Yêu
  3. Chương 3
Chương trước
Chương sau

Lời mang theo chút khoe khoang khiến màng nhĩ của Tống Tri Ninh đau nhói, tay nắm tay lái cũng bất giác siết chặt.

Ánh mắt Cố Thời Đình lướt qua cuốn sách trong túi xách của cô, bước đến gần:

“Trời sắp tối , cùng về .”

Tống Tri Ninh tránh khỏi tay , mặt :

“Không cần, em tự .”

Nói xong, cô đạp xe rời khỏi, hướng thẳng về quân khu.

Gió chiều lướt qua khóe mắt đỏ hoe, cô gắng gượng đè nén nỗi chua xót tràn lên, tự nhủ với lòng—

Không cần để tâm nữa. Đợi thi xong, cô sẽ lập tức đề nghị ly hôn với Cố Thời Đình…

Trời đã tối hẳn.

Tống Tri Ninh ăn cơm xong, trở về phòng tiếp tục làm bài tập, cửa phòng ai đó khẽ đẩy .

Liếc mắt , Cố Thời Đình mặc thường phục bước , gương mặt mang theo vẻ dịu dàng như làm lành:

“Kỳ thi chuẩn thế nào ? Có cần giúp ?”

Ánh mắt cô tối . Còn đến một tuần nữa là thi, giờ mới hỏi, thấy muộn ?

Cúi đầu làm bộ lật sách, cô thản nhiên :

“Không cần, nếu rảnh thì mà ở bên Dư Anh Nam.”

Sắc mặt Cố Thời Đình lập tức trầm xuống:

“Em là ý gì?”

Lúc Tống Tri Ninh mới ngẩng đầu , bắt gặp vẻ giận dữ trong mắt , bàn tay siết lấy trang sách cũng run lên:

“Nếu chuyện gì khác thì ngoài , em yên tĩnh để ôn thi.”

Sự lạnh lùng khác thường của cô khiến lông mày Cố Thời Đình nhíu chặt. Anh vài lần định thôi, cuối cùng vẫn mang theo tức giận mà rời .

Nhìn theo bóng lưng , Tống Tri Ninh cúi đầu xuống, mệt mỏi vô cùng.

Hai sống như dưng… lẽ chính là bọn họ.

Một tuần .

Hôm nay là ngày thi đại học.

Tống Tri Ninh khỏi nhà từ sáng sớm, ngờ rẽ qua con ngõ gần cổng lớn đã va một .

“Bịch” một tiếng, túi xách rơi xuống đất, giấy bút bên trong rơi tứ tán, một bàn tay thon dài nhặt từng thứ đưa .

Cô đang định cảm ơn, nhưng khi ngẩng đầu thì thấy đó là Dư Anh Nam.

Cô đến đại viện quân khu, ngoài việc tìm Cố Thời Đình thì còn làm gì nữa…

Đầu óc đang nghĩ đến kỳ thi, chuyện với Dư Anh Nam, Tống Tri Ninh cầm lấy túi, chỉ lạnh nhạt buông một câu “Cảm ơn”, vội vàng bước qua cô , chạy về phía cổng lớn.

Nắng đầu hè gay gắt, cô mướt mồ hôi chạy tới trường thi, phần lớn thí sinh đã phòng thi, cô cũng dám chậm trễ, vội vàng xếp hàng .

Giám thị chặn , đưa tay :

“Thẻ dự thi.”

Tống Tri Ninh gật đầu, đưa tay ngăn túi lấy thẻ.

thò tay , tim cô như chìm hẳn xuống đáy—

Thẻ dự thi… thấy cả!

5.

Cảm giác lạnh lẽo lan dọc sống lưng khiến Tống Tri Ninh hoảng loạn: “Sao … Rõ ràng em để trong mà…”

Cô lật tung cả chiếc túi xách lên, nhưng vẫn tìm thấy thẻ dự thi.

Cùng lúc đó, phía truyền đến tiếng phàn nàn vui của các thí sinh khác: “Có thể đừng chắn cửa nữa ? Chúng còn thi kìa!”

Giám thị cũng vẫy tay như xua đuổi: “Bạn học, đừng cản trở các thí sinh khác phòng thi.”

Tống Tri Ninh đẩy một bên trong cảnh tượng vô cùng lúng túng, bất đắc dĩ chỉ thể cúi đầu con đường ban nãy để tìm. Đầu óc hỗn loạn khiến cô hiểu nổi tại thẻ dự thi biến mất.

Đột nhiên, lưng vang lên tiếng “keng keng keng” gõ đường ray.

Giờ thi đã bắt đầu!

Cô chậm rãi đầu , mặt tái nhợt cánh cửa phòng thi đóng sập.

Chỉ hai môn thi, phòng thi, nghĩa là năm nay cô chắc chắn thể đại học!

Khoảnh khắc , cảm giác thất bại trào dâng trong lòng Tống Tri Ninh, khiến cô nghẹt thở.

Bao nỗ lực tan thành mây khói…

Sao thể như , vì đúng lúc mất thẻ dự thi?

Cô bước thất thần phố, biết đã bao lâu, bên tai bỗng vang lên một câu châm chọc chói tai:

“Xem kỳ thi đại học của em Tri Ninh thuận lợi .”

Giọng giễu cợt khiến bước chân Tống Tri Ninh khựng .

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Dư Anh Nam đang mặt, đắc ý đung đưa thẻ dự thi của cô:

“Đáng tiếc thật, tấm thẻ giờ cũng vô dụng .”

Sắc mặt Tống Tri Ninh lập tức thay đổi, lập tức hiểu mọi chuyện, cô siết chặt nắm tay:

“Dư Anh Nam, là cô cố ý đụng lén lấy thẻ? Cô làm để làm gì?!”

Dư Anh Nam chậm rãi tiến lên, ánh mắt và khóe môi tràn ngập sự mỉa mai:

“Tôi là đang giúp em thôi. Em nghiệp trung học mấy năm , thi thì gì chứ? Lỡ như làm mất mặt của Thời Đình thì .”

Người phụ nữ dám thừa nhận!

Cơn giận bùng lên như ngọn lửa thiêu rụi lý trí.

Tống Tri Ninh lao đến, túm lấy tóc Dư Anh Nam, giơ tay tát thẳng mặt cô !

“Các đang làm gì đó?!”

Một tiếng quát tức giận vang lên lưng, Tống Tri Ninh đầu , chỉ thấy Cố Thời Đình cau mày bước xuống từ chiếc xe jeep.

Cô còn kịp mở miệng, Dư Anh Nam đã đổi ngay vẻ mặt, rưng rưng nước mắt mà tố cáo:

“Thời Đình, em nhặt thẻ dự thi của em Tri Ninh, lòng mang tới trả, thế mà cô tay đánh em…”

Cố Thời Đình lập tức sang Tống Tri Ninh với ánh mắt đồng tình.

Tống Tri Ninh vội phản bác:

“Cô dối! Hôm nay lúc ở đại viện, chính cô cố ý va em để lấy trộm thẻ dự thi! Chính miệng cô thừa n—”

“Im miệng!”

Cố Thời Đình nhíu mày quát:

“Em xem em đang cái gì? Anh Nam là thế nào, rõ nhất. Cô tuyệt đối bao giờ cố tình làm khó ai cả.”

Trong khoảnh khắc , trái tim Tống Tri Ninh như xé toạc, đau đến nghẹt thở.

Nhìn đàn ông đang che chở cho Dư Anh Nam, mọi lời phản bác của cô bỗng trở nên nực :

“Cô là , còn em thì ? Em vất vả ôn thi bao lâu nay, ngu ngốc đến mức lấy việc để đùa ?”

“Có chỉ cần là cô , sẽ tin tưởng vô điều kiện ?”

Đôi mắt đẫm lệ của cô ánh lên sự tuyệt vọng, khiến lửa giận trong Cố Thời Đình cũng dịu .

“Năm nay lỡ thì sang năm thi .”

Anh lấy thẻ dự thi từ tay Dư Anh Nam, nhắc nhở:

“Đài phát thanh quân khu đang thúc giục, đưa em qua đó .”

Dư Anh Nam gật đầu, khi lên xe còn quên liếc Tống Tri Ninh với ánh mắt đắc thắng.

Cố Thời Đình đưa thẻ tay cô, giọng điệu trầm :

“Chuyện để về .”

Nói xong, cũng xoay lên xe.

Nhìn theo chiếc jeep khuất dần, bàn tay cầm thẻ của Tống Tri Ninh run lên ngừng.

Những giọt nước mắt kìm nén cả ngày rốt cuộc cũng rơi xuống, thấm nhòe dòng chữ thẻ dự thi.

Đêm khuya.

Trăng sáng thưa.

Vừa xong việc, Cố Thời Đình lập tức về, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện Tống Tri Ninh thể thi.

đẩy cửa bước , một luồng mùi rượu nồng nặc ập thẳng mặt.

Dưới ánh đèn ngoài hiên, thấy Tống Tri Ninh đang bệt đất, bên cạnh là ba bốn chai rượu lăn lóc.

Tóc tai rối bời, mặt đỏ bừng vì say, ánh mắt mơ hồ, cô vẫn ngửa đầu tiếp tục uống.

Cố Thời Đình kinh ngạc:

“Sao em uống nhiều như ?”

Huống hồ cô xưa nay hề đụng đến rượu. Là một phát thanh viên, cô luôn quý giọng của , từng cho phép bản thân dùng thứ gì thể gây kích thích.

Nghe thấy giọng , Tống Tri Ninh thèm , chỉ lạnh lùng ném một câu:

“Không cần quản.”

Cố Thời Đình cau mày, bước tới giật lấy chai rượu trong tay cô:

“Anh là chồng em, quản thì ai quản?”

Ánh mắt Tống Tri Ninh dần tối, cô lảo đảo ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm , giọng khàn khàn mà mơ hồ:

“Vậy chúng ly hôn , sẽ cần quản em nữa.”

6.

Căn phòng chợt chìm tĩnh lặng.

Cố Thời Đình ngẩn một lúc lâu mới hồn, cố nén giọng, đỡ Tống Tri Ninh dậy:

“Em sẽ ly hôn với .”

Giọng điệu đầy chắc chắn của khiến lòng Tống Tri Ninh bất giác trống rỗng.

Nhìn đôi mắt sâu thẳm thấy đáy của đàn ông , cô chợt hiểu điều gì đó, giọng cũng khẽ run:

“…Anh đã sớm biết em thích ?”

“Biết.”

Chỉ hai chữ, như xé nát cả trái tim Tống Tri Ninh, cơn đau lan khắp thân thể.

Cô luôn nghĩ Cố Thời Đình yêu Dư Anh Nam, mà biết cô yêu , nên suốt đời từng đáp .

bây giờ … luôn biết cô thích .

Thì , bao năm qua cô cố giấu tình cảm, dè dặt giữ gìn, trong mắt chỉ giống như một kẻ hề nhảy nhót mặt quan tâm…

Thật là… đáng thương biết bao.

Tống Tri Ninh loạng choạng vịn bàn dậy, nước mắt cuộn trào trong hốc mắt đỏ au:

“Cố Thời Đình… ai từng với rằng, thực sự tàn nhẫn ?”

“Em…”

Còn kịp gì, cô đã ngắt lời:

“ , đây em thật sự thích . bây giờ em ly hôn, cũng là thật lòng.”

Ánh mắt dứt khoát trong đôi mắt phụ nữ khiến Cố Thời Đình bất an, theo bản năng từ chối:

“Em uống say , lời coi như . Anh đưa em về phòng nghỉ—”

Thế nhưng mới nắm lấy tay cô, Tống Tri Ninh đã bùng nổ.

“Cố Thời Đình, điên ?!”

“Rầm!” — chai rượu trong tay cô đập mạnh xuống đất, cô rít gào trong đau đớn:

“Anh cưới em nhưng cả đời hề chạm em, em giữ thân như quả phụ cả đời ? Để chỉ trỏ lưng, gọi em là con gà mái biết đẻ ?!”

“Dư Anh Nam gọi là chạy, và ba khác gì ? Anh khuyên ba mẹ nên ly hôn, thế còn giữ lấy cuộc hôn nhân với em làm gì?”

“Cố Thời Đình, em nợ gì cả!”

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện