Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 18

  1. Nhà
  2. Hôn Nhân Không Tình Yêu
  3. Chương 18
Chương trước
Chương sau

Vì ảnh hưởng , Lại Hồng Muội đuổi học, còn Dư Anh Nam cũng giam vì tội vu khống.

Nghe kết quả, trong ký túc xá, Lưu Kiến Hồng tức giận đấm khí:
“Sớm biết thế thì hôm đó tớ nên đánh con Lại Hồng Muội thêm mấy cú nữa, bản kiểm điểm cũng uổng công!”

Tống Tri Ninh đang cầm sách, nhưng tâm trí thì lơ đãng.
Chuyện giải quyết là , nhưng cô nhớ Thẩm Mục Trạch, cũng lo lắng cho .

“Chỉ là… vẫn vài nghĩ với Cố chính ủy gì đó mờ ám, mồm miệng thật là độc ác…”

Lưu Kiến Hồng bĩu môi, vô tình cửa sổ, ánh mắt bỗng sáng rực:
“Tri Ninh! Tri Ninh! Mau đây nè! Đội trưởng Thẩm đang ở lầu kìa!”

39.

Nghe , Tống Tri Ninh lập tức bỏ quyển sách xuống, chạy nhanh đến bên cửa sổ.

Chỉ thấy sân, Thẩm Mục Trạch mặc cảnh phục thẳng tắp, khí chất lạnh lùng cùng gương mặt điển trai khiến ít nữ sinh đến ngây .

Thế nhưng, ánh mắt chỉ hướng về một nơi. Khi bắt gặp gương mặt kinh ngạc của cô gái, khẽ cong môi mỉm , còn giơ tay vẫy vẫy với cô.

Tim Tống Tri Ninh khẽ run lên, hiểu vành mắt bỗng cay cay.

Lưu Kiến Hồng còn đang chìm đắm trong “nhan sắc trời ban” của Thẩm Mục Trạch, thì đã thấy Tống Tri Ninh xoay chạy vụt ngoài.

“Cậu chạy đấy hả!?”

Chưa kịp phản ứng, đã thấy cô mặt Thẩm Mục Trạch, lúc mới vỡ lẽ , giận vui: “Cái đồ đáng ghét , quen Đội trưởng Thẩmrồi mà chẳng với tớ một câu nào, thật chẳng lương tâm!”

Đứng đàn ông mà ngày đêm mong nhớ suốt nửa tháng qua, Tống Tri Ninh đỏ cả mắt. Vì nơi đông , cô cố gắng kìm xúc động ôm lấy .

“Anh… về . Có thương ?”

Thẩm Mục Trạchlại cau mày, giọng mang theo áy náy như đang kiểm điểm hội nghị: “Xin em.”

Tống Tri Ninh ngẩn : “Sao ?”

“Anh chuyện tờ cáo trạng .” Ánh mắt lộ rõ vẻ tự trách và xót xa. “Lúc em cần nhất, ở bên cạnh…”

Tống Tri Ninh hiểu , liền mỉm lắc đầu: “Không , cũng qua mà. Mặc dù mấy ngày đó mệt mỏi, nhưng em luôn tin rằng, cây ngay sợ chết . Thật em còn lo cho hơn.”

Trước sự hiểu chuyện của cô, trái tim Thẩm Mục Trạch như thả một viên kẹo ngọt ngào.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô: “Em rảnh ?”

“Có.” Tống Tri Ninh khẽ gật đầu.

Giây tiếp theo, Thẩm Mục Trạch liền nắm tay cô mặt bao : “Anh cũng rảnh. Đi hẹn hò .”

Sau lưng vang lên tiếng la hét của đám bạn cùng phòng, mặt Tống Tri Ninh đỏ bừng.

Hẹn hò…

Từ khi hai ở bên đến giờ, đúng là vẫn từng một buổi hẹn hò chính thức.

Cô đàn ông cao lớn bên cạnh, khẽ siết tay : “Ừ.”

Hẹn hò thời cũng chẳng gì đặc biệt, chỉ là dắt tay dạo công viên, trò chuyện đôi câu.

Trên cầu trong công viên, họ trò chuyện vu vơ.

“Dạo vẫn bận lắm ?” Tống Tri Ninh hỏi.

“Cũng tàm tạm, vụ án quá khó, phá xong .” Thẩm Mục Trạch ngừng một chút, giọng chuyển hướng: “À đúng , hôm đó bảo em để phần cơm , nhưng lúc về thì chẳng thấy .”

Nhắc đến chuyện đó, Tống Tri Ninh liền phồng má trách nhẹ: “Anh còn , món đó khó ăn như thế mà cũng cố nuốt, sợ đau bụng ?”

“Là do em làm mà, dù khó ăn đến cũng ăn. Với , lãng phí là đáng trách.”

“Em lãng phí , mang về trường đổ thùng cám… coi như cho lũ heo trong trường béo lên một tí, cũng chẳng lãng phí gì.”

Cô khẽ vuốt mái tóc.

lúc đó, một cặp đôi trẻ đang tay trong tay ngang qua họ.

Không biết cô gái gì, chỉ thấy cô nhón chân hôn lên má bạn trai một cái khúc khích.

Tống Tri Ninh và Thẩm Mục Trạch cùng khựng , .

Bọn họ đã bên gần hai tháng, ngoài nắm tay và ôm một cái thì… còn từng hôn .

Không thể phủ nhận, Thẩm Mục Trạch cũng mong Tống Tri Ninh sẽ chủ động như cô gái . Hoặc ít nhất, cũng chính đủ can đảm làm điều đó… chỉ sợ cô ngại.

“Khụ khụ… cái đó…” Anh ho khan che giấu lúng túng, ánh mắt lơ đãng xuống đôi môi ửng hồng của cô gái bên cạnh.

Tống Tri Ninh bỗng cúi đầu, buông tay sải bước thật nhanh.

Thẩm Mục Trạch ngẩn một lát, vội vàng đuổi theo.

Đến khi rẽ phía hòn giả sơn, nơi ai, cô mới dừng .

Thẩm Mục Trạch vẫn hiểu chuyện gì xảy : “Em nhanh thế làm gì—”

Câu còn dứt, môi đột nhiên mát lạnh.

Một cảm giác mềm mại ấm áp chạm , như một dòng điện chạy khắp khiến tim thoáng ngừng đập một nhịp!

40.

Hai tay Tống Tri Ninh nắm lấy vạt áo Thẩm Mục Trạch, kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên khóe môi .

Cô nhắm chặt mắt, gương mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Vài giây , Tống Tri Ninh mới chậm rãi lùi , căng thẳng mở mắt , thấy đàn ông mặt thẳng như một khúc gỗ.

Cô mím môi cúi đầu, chỉ cảm thấy cả khuôn mặt như đang bốc khói:
“Anh ngẩn cái gì ?”

Nghe thấy giọng cô, Thẩm Mục Trạchmới lấy tinh thần.

Nhìn cô gái nhỏ nhắn đang hổ mặt, ánh mắt trầm xuống, đột ngột vươn tay ôm chầm lấy cô lòng.

Cô trợn to mắt, tiếng kinh hô nụ hôn sâu của nuốt trọn.

Nụ hôn của Thẩm Mục Trạch còn khá vụng về, nhưng đàn ông dường như trời sinh đã thiên phú chuyện , chỉ chốc lát , Tống Tri Ninh đã sự dịu dàng nơi cánh môi cuốn lấy đến đầu óc mơ hồ.

Không biết đã qua bao lâu, đến khi cảm thấy sắp nghẹt thở, Thẩm Mục Trạchmới buông cô , siết chặt trong lòng.

“Anh tiêu .” Anh lẩm bẩm.

Cô còn đang mơ hồ:
“Cái gì cơ?”

“Anh phát hiện… thật sự thể rời xa em nữa .”

Rõ ràng là một câu ngọt ngào, nhưng Thẩm Mục Trạchlại bằng vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang đối mặt với chuyện gì đó nghiêm trọng.

Tống Tri Ninh dịu dàng :
“Đâu ai bảo rời xa .”

Anh kiềm chế bản thân tiếp tục nữa, thì thầm:
“Vừa … trong lòng như cả vườn hoa nở rộ.”

Ngừng một chút, bổ sung:
“Giống như phá mấy trăm vụ án lớn liền một lúc.”

Nghe ví von , Tống Tri Ninh bật thành tiếng. Nếu đồng đội của mà thấy dáng vẻ , chắc rụng cả hàm.

“Chúng mãi mãi bên đấy nhé.” Cô vòng tay ôm lấy eo , an tâm tựa lồng ngực .

Thẩm Mục Trạch dịu dàng gật đầu:
“Mãi mãi bên .”

“Vậy nhớ, mỗi lần làm nhiệm vụ, bảo vệ bản thân. Có thể thương, nhưng tuyệt đối chết.” Tống Tri Ninh siết chặt tay.

Khóe môi Thẩm Mục Trạch nhếch lên:
“Trước đây sợ chết, bây giờ em … đúng là nhát thật.”

“…Nếu dì câu , dì sẽ mắng đấy.”

“Không , dì mong khiến biết sợ chết còn kịp chứ.”

“……”

Thời gian thấm thoắt trôi, mới đó mà một năm đã qua.

Tống Tri Ninh và Thẩm Mục Trạchđăng ký kết hôn ngày thành lập quân đội, đến Quốc khánh thì tổ chức tiệc cưới.

Khách mời nhiều, ngoài thân hai bên thì chỉ vài bạn thân của Tống Tri Ninh và đồng đội của Thẩm Mục Trạch.

Hai cửa nhà hàng tiệc cưới, mỉm chào đón từng vị khách.

Ngẩng đầu , Tống Tri Ninh thấy gốc cây xa một bóng trong quân phục màu xanh lá.

Cô nheo mắt kỹ, hình như là Cố Thời Đình.

Từ lần chuyện ở cửa hàng tạp hóa đến giờ, đã tròn một năm họ gặp .

Anh gầy nhiều, sắc mặt cũng chẳng , đôi mắt sâu thẳm dường như mang theo cả một đời luyến tiếc và day dứt.

“Nhìn gì ?” Thẩm Mục Trạchbên cạnh nhẹ giọng hỏi.

Tống Tri Ninh liếc , đầu về phía Cố Thời Đình, nhưng đã biến mất.

“…Em hình như thấy Cố chính ủy.” Cô khẽ cau mày.

Thẩm Mục Trạch theo hướng cô chỉ, chỉ thấy một trống.

Tống Tri Ninh khẽ lắc đầu, lẩm bẩm:
“Chắc em nhầm .”

Trời quang mây tạnh, bóng cây lấp loáng.

Tiếng pháo cưới rộn ràng vang lên phía , Cố Thời Đình lặng lẽ bước , như thể đang rời khỏi cuộc đời của Tống Tri Ninh.

Cả một năm qua, biết đã sống thế nào.

Tống Tri Ninh biết, thường xuyên lén lút đến cô.

Cũng trong một năm đó, thấy nụ của cô, thứ nụ rực rỡ mà từng .

Cố Thời Đình dừng bước, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập thất vọng và mệt mỏi.

“Hóa … , em vẫn sống như …”

41.

Cố Thời Đình thất thần về văn phòng, bước , liên lạc viên đã hấp tấp mang thuốc đến, rót sẵn cả ly nước:
“Chính ủy, còn sốt cao lắm, mau uống thuốc …”

Thế nhưng Cố Thời Đình chỉ lắc đầu:
“Cứ để đó, ở một một lát.”

Liên lạc viên còn gì đó, nhưng thấy phất tay, đành đặt thuốc và nước xuống, nghiêm trang chào rời .

Anh chằm chằm hộp thuốc bàn, dường như còn cảm nhận cả nhịp đập trong lồng ngực .

Có lẽ, từ khoảnh khắc Tống Tri Ninh với rằng cô đã yêu khác, thì trái tim cũng đã chết theo .

Anh gục đầu lên bàn, ánh sáng trong đôi mắt dần dần tắt , như một bàn tay vô hình đang kéo rơi vực thẳm tối tăm.

…

“Thời Đình? Thời Đình! Mau tỉnh con!”

Ồn ào quá…

“Thời Đình! Con đã hôn mê suốt bốn ngày , mau tỉnh …”

Giọng là… mẹ?

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện