Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 13

  1. Nhà
  2. Hôn Nhân Không Tình Yêu
  3. Chương 13
Chương trước
Chương sau

Cô cúi đầu, ngượng ngùng :
“Xin Đội trưởng Thẩm, hôm nay em mang tiền… mai em sẽ trả tiền cơm cho .”

Thẩm Mục Trạch để tâm:
“Không cần, xem như mời. Dù gì em cũng giúp phá án.”

Nói , ngừng một chút, giọng chợt thay đổi:
“À… một chuyện nhờ em giúp.”

Tống Tri Ninh nghi hoặc ngẩng đầu :
“Chuyện gì ạ? Nếu em giúp thì nhất định sẽ giúp!”

Nhìn đôi mắt sáng trong như đêm của cô, Thẩm Mục Trạch bỗng thấy lòng xao động. Lần đầu tiên cảm thấy mất tự nhiên, nhẹ nhàng dời mắt chỗ khác:
“…Sau cũng , giờ vội.”

“Vâng.” – Tống Tri Ninh ngoan ngoãn gật đầu, ngay ngắn .

Có lẽ vì cả ngày tinh thần quá căng thẳng, bao lâu, cô đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, đầu lắc lư buồn ngủ.

Thẩm Mục Trạch cô, gì, lặng lẽ giảm tốc độ xe.

Hai mươi phút , xe dừng cổng Đại học Tế Bắc.

Anh xuống xe , mở nhẹ cửa ghế phụ, dịu giọng gọi:
“Dậy , đến nơi .”

Tống Tri Ninh mở mắt, giật khi nhận đã ngủ , vội vàng bước xuống xe. chân chạm đất, vững, cả đã nghiêng về phía loạng choạng ngã nhào.

Ngay lúc cô sắp “hôn đất”, một đôi tay rắn chắc đỡ lấy cô thật vững vàng.

“Bịch” một tiếng, cô ngã thẳng một vòng ngực rắn như sắt!

27.

“Em chứ?”
Giọng nam trầm thấp vang lên đỉnh đầu khiến Tống Tri Ninh ngơ ngác ngẩng lên, lập tức rơi thẳng đôi mắt đen sâu hun hút của đối diện.

Cô giống như một con mèo bỏng đuôi, giật nảy cả bật dậy:
“Xin… xin !”

Tống Tri Ninh cảm thấy đầu óc loạn thành một đống, căn bản dám mặt. mùi xà phòng thoang thoảng quen thuộc dễ chịu của vẫn cứ lởn vởn quanh chóp mũi, tan.

Nhìn cô gái đỏ bừng cả khuôn mặt, hai tay ngừng xoắn lấy vạt áo, Thẩm Mục Trạch liếm nhẹ môi, giọng thản nhiên:
“Không ngã là . Vào thôi.”

“…Vâng. Tạm biệt đội trưởng Thẩm.”

Tống Tri Ninh ngượng chín cả , dám nán thêm giây nào, vẫy tay chào đầu chạy trong trường.

Mãi đến khi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Mục Trạch mới tựa cửa xe, rút một điếu thuốc trong túi áo.

Điếu thuốc châm lên, khói mờ vờn quanh khiến ánh mắt trở nên đặc biệt sáng. Cảm xúc trong lòng bắt đầu nổi sóng.

Phun vài vòng khói, cúi đầu lòng bàn tay .

…Eo… đúng là nhỏ thật.

Ý nghĩ lóe lên, Thẩm Mục Trạch lập tức cảm thấy bản thân thật hạ lưu, thể nghĩ mấy chuyện đắn về một cô gái nhỏ như chứ.

Thế nhưng, nhớ tới gương mặt e lệ đỏ bừng , trái tim nhột nhạt như móng vuốt mèo cào qua.

Ngứa ngáy.

Phải một lúc , hút xong điếu thuốc, mới lên xe, lái về nhà.

Trong ký túc xá.

Lưu Kiến Hồng vẫn đang lo lắng cho Tống Tri Ninh. Vừa thấy cô về đến, liền kéo tay cô định hỏi han một phen, nhưng thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng nụ còn tắt nơi khóe môi của cô thì lập tức sững sờ.

“Tri Ninh, chẳng đang cuốn vụ án giết ? Sao cứ như mới hẹn hò về thế?”

Tống Tri Ninh hồn, vội thu nụ :
“Không gì … chỉ là… nhớ đến vài chuyện vui thôi.”

Lưu Kiến Hồng hừ một tiếng, nhịn hỏi tiếp:
“Là đội trưởng Thẩm đưa về đấy ?”

“Ừm…”

Tống Tri Ninh khẽ gật đầu, trong đầu bất giác hiện lên cái ôm bất ngờ khi nãy.

May mà là buổi tối, cổng trường . Nếu chuyện đó mà xảy giữa ban ngày, chắc cô dám ló mặt ngoài mất.

Lưu Kiến Hồng lập tức thu hút bởi điều khác:
“Ê ê ê, mặc quân phục hôm nay… là Cố chính ủy, đã cứu hôm nọ ?”

Nghe cô nhắc đến Cố Thời Đình, Tống Tri Ninh khẽ nhíu mày:
“Phải.”

“Anh trông cũng trẻ ghê ha, mà còn trai nữa…” – Lưu Kiến Hồng cô đầy ngưỡng mộ, “Quả nhiên xinh thì mới yêu thích!”

Nói , cô ghé sát, ánh mắt như tên trộm:
“Nói coi, thích ai hơn?”

Tống Tri Ninh trừng mắt:
“Cậu linh tinh gì đó?”

“Thì tớ chỉ tò mò thôi mà, biết nghiêng về bên nào hơn.” – Lưu Kiến Hồng chu môi .

Tống Tri Ninh thèm đáp, lấy quần áo về phía phòng tắm. trong lòng ngừng nghĩ đến chuyện ở nhà hàng ban nãy.

Cô thật sự hiểu nổi, vì Cố Thời Đình cư xử như thể thân quen với cô, thậm chí còn…

Càng nghĩ, Tống Tri Ninh càng cảm thấy rối rắm.

Rồi nhớ tới câu hỏi của Lưu Kiến Hồng, trong đầu cô bỗng hiện lên khuôn mặt Thẩm Mục Trạch.

Tim chợt khựng một nhịp.

Hình như… so với Cố Thời Đình, cô thấy gần gũi với Thẩm Mục Trạch hơn?

Không , cô đang nghĩ gì ?

Thẩm Mục Trạch đối xử với cô chẳng qua vì trách nhiệm, là một cảnh sát bảo vệ dân thường thôi, cô thể suy diễn bậy bạ ?

Tống Tri Ninh hít sâu mấy lần, cố gắng xua hết những ý nghĩ nên khỏi đầu, mới bưng chậu rửa mặt khỏi ký túc xá.

Cùng lúc đó, Thẩm Mục Trạch về đến nhà thì thấy mẹ đang trong phòng khách, mặt đen như than.

Anh mới nhớ , hôm nay bà hẹn xem mắt. Biết chắc thoát khỏi trận “giáo huấn”, bèn xuống với vẻ mặt bình thản.

“Không mẹ đã con xin nghỉ buổi chiều để mẹ dẫn con gặp con gái của bạn học cũ ?” Bà Thẩm trách móc chút nể nang, “Con coi lời mẹ như gió thoảng bên tai đúng ?”

Thẩm Mục Trạch xoa trán, bỗng dưng thốt một câu:
“Mẹ, đừng sắp xếp xem mắt cho con nữa.”

Anh dừng một chút, kiên định thêm:
“Con… đã trong lòng .”

28.

Mẹ Thẩm sững , cơn giận bốc lên đã dập tắt ngay lập tức:
“Con bạn gái á? Khi nào thế? Sao con gì? Con bé tên gì? Làm nghề gì? Quê ở ? Bố mẹ làm gì?”

Một tràng câu hỏi dồn dập như pháo nổ khiến Thẩm Mục Trạch đau hết cả đầu:
“Gần đây mới bắt đầu tìm hiểu, kịp với mẹ thôi. Lần con sẽ đưa cô về gặp mẹ.”

Nói xong, chẳng buồn để tâm đến sự sốt ruột và tò mò của mẹ nữa, dậy thẳng về phòng.

Mẹ Thẩm trong lòng vui lo.

Vui vì cuối cùng con trai cũng “mở lòng”, chịu đối tượng.

Lo là biết ăn với cô bạn học cũ, mới khăng khăng con trai còn độc thân, giờ đột nhiên bảo yêu, bà ăn kiểu gì đây…

Nghĩ đến đây, bà chỉ biết thở dài thườn thượt.

…

Tại khu tập thể quân đội.

Kim đồng hồ dần chỉ sang 1 giờ sáng.

Gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, thổi căn phòng vắng lặng.

Cố Thời Đình đang ngủ say thì bỗng choàng tỉnh, thở dồn dập, mồ hôi lạnh lấm tấm chảy xuống trán. Ánh mắt vẫn còn mang theo sự hoảng loạn tan.

Anh đảo mắt quanh, căn phòng chìm trong bóng tối.

Hồi lâu , mới hồn, nhưng cơn đau trong lồng ngực vẫn hề dịu chút nào.

Chỉ trong vài tiếng, đã mơ ba giấc mộng.

Một là thấy Tống Tri Ninh vùng vẫy trong nước, cố lao tới cứu nhưng chạm cô, chỉ biết trơ mắt cô chìm dần dòng sông.

Một là thấy tóc bạc phơ, giường bệnh, bên cạnh là Tống Tri Ninh cũng đã già nua. Anh nắm tay cô, vô thức gọi cái tên “Anh Nam”.

Tống Tri Ninh bật , ánh mắt đượm nét đau lòng, tủi hờn và chua xót, giống như đang mỉa mai chính đã dốc hết cuộc đời, cuối cùng vẫn chỉ là cái bóng của khác.

Giấc mộng cuối cùng, cô ngay mặt … nhưng khoác tay một đàn ông khác, chỉ để cho một bóng lưng dứt khoát rời .

Mỗi một giấc mơ đều như lưỡi dao xuyên thẳng tim Cố Thời Đình, đau đến thấu xương.

Anh bật đèn, căn phòng trống rỗng. Trong đôi mắt đỏ hoe dần hiện lên sự kiên định.

Dù … cũng sẽ để bi kịch lặp lần nữa!

…

Vì lời dặn của Thẩm Mục Trạch, suốt một tuần đó, Tống Tri Ninh ngoài việc học thì chỉ quanh quẩn trong ký túc xá và nhà ăn, bước chân khỏi trường.

Lưu Kiến Hồng vốn là thích tung tăng, nhưng cũng sợ kẻ theo dõi, đành cam chịu ru rú trong trường cùng bạn .

Hôm đó, ăn trưa xong, Tống Tri Ninh chuẩn đến thư viện thì bất ngờ thấy một giọng quen thuộc vang lên lưng:
“Tri Ninh.”

Cô đầu , thấy Cố Thời Đình trong bộ quân phục đang bước nhanh về phía .

Tống Tri Ninh sững , trong lòng lập tức dâng lên cảm giác khó chịu khó tả.

Rõ ràng là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng hiểu … cô cảm thấy chút ngột ngạt.

Vì phép lịch sự, cô vẫn chào hỏi:
“Cố chính ủy, đến đây?”

Giọng điệu lạnh nhạt của cô khiến lòng Cố Thời Đình khẽ siết , nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Đi ngang qua, nhớ em học ở đây nên ghé thăm.”

Nói , rút từ túi một cây bút máy:
“Đây là bút Parker, chắc em sẽ cần dùng đến.”

Nhìn cây bút đen bóng , Tống Tri Ninh ngẩn .

Không chỉ tiện đường ghé qua thôi ? Sao mang theo cả quà?

Cô vội từ chối:
“Không công nhận thưởng, hơn nữa chuyện cứu em, em còn kịp báo đáp, thể nhận thêm đồ từ chứ?”

Hai đang trò chuyện thì đã ít bạn học xung quanh dừng , ánh mắt soi mói khiến cô thoải mái.

Cố Thời Đình thấy cô khước từ, nhíu mày:
“Tri Ninh, —”

Anh còn kịp xong thì ánh mắt cô gái mặt chợt sáng lên, ánh cũng xuyên qua .

Cố Thời Đình còn kịp phản ứng thì Tống Tri Ninh đã vượt qua , chạy nhanh về phía .

Anh đầu , chỉ thấy cô đang chạy thẳng về phía… Thẩm Mục Trạch.

29.

“Đội trưởng Thẩm, đến từ bao giờ ?”
Tống Tri Ninh thực sự biết nên thế nào, ba họ dường như cứ hễ ngoài là chạm mặt .

khi thấy Thẩm Mục Trạch, trong mắt cô vô thức ánh lên niềm vui mà chính cô cũng chẳng nhận .

Thẩm Mục Trạch liếc qua Cố Thời Đình đang xa, ánh mắt chứa đựng cả sự cam lòng lẫn đau đớn, mới dừng ánh gương mặt cô:
“Vừa đến. Có hai chuyện cần tìm em. Giờ em thể cùng tới cục công an một chuyến ?”

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện