Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Hôn Nhân Không Tình Yêu - Chương 11

  1. Nhà
  2. Hôn Nhân Không Tình Yêu
  3. Chương 11
Chương trước
Chương sau

Vương Hạo vuốt cằm, lo lắng :
“Giờ Diêu Vinh bắt , chắc cũng đã tin. Điều lo nhất là sẽ nhân lúc bỏ trốn.”

Ánh mắt Thẩm Mục Trạch nheo khi chằm chằm bản đồ.

Các đồng đội bên cạnh thấy thế đều lập tức căng thẳng.

Biểu cảm của Thẩm đội, chắc chắn là đã phát hiện điều gì đó.

Anh đặt bản đồ lên bàn, giọng trầm hẳn :
“Nhìn kỹ , năm thi thể đều phi tang theo một hình vòng cung lan tỏa. Điều đó nghĩa là, để thực hiện bộ vụ án, vị trí gây án ở trung tâm, cách đều năm điểm đó.”

Nghe , Vương Hạo cùng những khác lập tức hình dung trong đầu đường kéo từ các điểm phi tang về một hướng.

“Là… nhà hàng Lai Khách!?”

Ánh mắt Thẩm Mục Trạch trầm xuống:
“Tất cả lập tức đến đó. Hạo Tử, dẫn lão Lý và mọi phục kích tại tất cả các ngõ hẻm quanh nhà hàng. Tề Nham, cùng Từ Văn Hải dẫn sơ tán dân cư quanh đó.”

“Rõ!”

Chỉ trong chớp mắt, cả đội lập tức vị trí, khẩn trương hành động.

Bầu trời u ám.

Một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lá chậm rãi tiến đường Xuân Cảnh.

Người lính lái xe liếc gương chiếu hậu:
“Ủy viên, bác sĩ vẫn nên tiếp tục ở theo dõi vài ngày nữa. Ngài viện sớm như sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy.”

Cố Thời Đình mấy để tâm, ánh mắt quét qua con sông Ký Hà phía xa:
“Quân nhân thì sợ gì vài vết thương nhỏ.”

Nước sông bình lặng, nhưng vì trời phủ đầy mây đen, nên mặt nước xám xịt như một tấm nhung phủ tro, khiến thấy ngột ngạt.

Tống Tri Ninh… chính là chết đuối ở khúc sông để cứu …

Nghĩ tới đây, tim như bóp nghẹt, dù ở thế giới tất cả đều từng xảy .

Cố Thời Đình liền đầu hướng khác, tiếp tục .

qua khung cửa kính, thấy một bóng quen thuộc bên đường.

“Dừng xe.”

Gió thổi lồng lộng, khiến Tống Tri Ninh rùng xoa xoa cánh tay, miệng lẩm bẩm:
“Lạ thật, tự nhiên thấy lạnh thế …”

“Tống Tri Ninh.”

Nghe tiếng gọi, cô đầu , mắt mở to đầy bất ngờ:
“Cố chính ủy? Ngài viện sớm ạ?”

Cố Thời Đình gật đầu, ánh mắt cô dịu dàng đến mức khiến khác rung động:
“Anh đang đường về quân khu, tình cờ ngang qua. Em đây một ?”

Tống Tri Ninh ngượng ngùng, tiện là xem mắt, đành bịa:
“Em chơi với bạn học, cô hợp tác xã mua đồ , em đang chờ.”

Vừa dứt lời, một chiếc xe Santana đỏ bất ngờ dừng ngay bên cạnh hai .

Tống Tri Ninh , mắt bỗng sáng lên:
“Đội trưởng Thẩm?”

Thẩm Mục Trạch bước xuống xe, mặc cảnh phục, chỉ mặc áo thun xanh đậm. Dù áo khá rộng, nhưng vẫn thể thấy rõ cơ thể rắn chắc bên trong. Quần dài đen càng làm đôi chân trông thẳng tắp, cả trông cứ như sinh viên đại học.

Cố Thời Đình bắt gặp ánh mắt Tống Tri Ninh Thẩm Mục Trạch, sắc mặt liền trầm xuống.

Thẩm Mục Trạch cũng bất ngờ, ngờ hai mà đều từng gặp mặt trong hai ngày qua cùng xuất hiện tại nơi nguy hiểm như thế .

Cố Thời Đình thì là quân nhân, đáng lo, nhưng Tống Tri Ninh…

Anh mím môi, sải bước lên , nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô:
“Đi theo đã.”

Tống Tri Ninh còn kịp phản ứng, tay bên cũng giữ . Cô ngoảnh đầu , đối diện ngay với ánh mắt giận dữ của Cố Thời Đình:
“Đứng !”

lúc đó, Lưu Kiến Hồng từ hợp tác xã , bước đã trông thấy cảnh tượng kinh ngạc:

Một bên là Cố Thời Đình mặc quân phục, một bên là Thẩm Mục Trạch mặc thường phục, mỗi nắm một tay Tống Tri Ninh.

Cô sững đến mức cây kem đang ăn cũng rơi “bộp” xuống đất.

Chuyện… chuyện gì đây?

Một quân nhân, một cảnh sát hình sự… đang tranh giành bạn gái!?

23.

“Đội trưởng Thẩm, nam nữ khác biệt, cứ kéo tay Tống Tri Ninh giữa đường giữa phố thế , cho lắm?” – Cố Thời Đình lên tiếng, giọng nặng nhẹ, nhưng áp lực trong từng từ rõ rệt.

Với , Tống Tri Ninh là chắc chắn sẽ thuộc về . Anh tuyệt đối cho phép bất kỳ đàn ông nào đến gần cô quá mức.

Nghe , Tống Tri Ninh sững .

Cô và Thẩm Mục Trạch thì nam nữ khác biệt, còn với thì ?

Hơn nữa… giọng điệu của giống như đang coi cô là của ?

Thẩm Mục Trạch ý tứ đúng trong lời Cố Thời Đình, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường:
“Cố chính ủy hiểu lầm , chỉ đưa cô đến nơi an .”

Nghe đến đây, Cố Thời Đình khẽ nhíu mày, lúc mới để ý đối phương mặc cảnh phục.

Cảnh sát hình sự mặc thường phục, nếu tan ca, thì chắc chắn là đang làm nhiệm vụ.

Kết hợp với tin tức về các vụ án mạng gần đây, cùng chuyện nguy hiểm mà Tống Tri Ninh gặp hôm , Cố Thời Đình nhanh chóng hiểu .

thấy Thẩm Mục Trạch vẫn đang nắm tay Tống Tri Ninh, trong lòng vẫn thấy khó chịu vô cùng.

Mà lúc , Tống Tri Ninh nhớ đến đoạn đối thoại hôm qua cô tình cờ ngoài phòng bệnh, Cố Thời Đình với phụ nữ rằng yêu thật sự là cô.

Trong phút chốc, cô chủ động rút tay .

Lòng bàn tay bỗng trống , như thể tim Cố Thời Đình cũng khoét một góc.

Thẩm Mục Trạch liếc thấy Lưu Kiến Hồng vẫn đang đơ mặt ở phía xa, bèn gọi:
“Lên xe.”

Dứt lời, kéo Tống Tri Ninh bước thẳng về phía xe. Lưu Kiến Hồng như mộng du, ậm ừ một tiếng cũng lật đật chạy theo.

Tống Tri Ninh liếc Cố Thời Đình qua khóe mắt, chỉ thấy vẫn nguyên tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm dõi theo cô, ánh rõ là đau lòng, là… si tình.

“Đội trưởng Thẩm, chúng đang ?” – Lúc Lưu Kiến Hồng mới hồn, lên tiếng hỏi.

“Đưa hai em về đồn công an .” – Thẩm Mục Trạch tập trung lái xe.

Tống Tri Ninh vội lên tiếng:
“Đội trưởng Thẩm, thể phiền đưa tụi em về trường ?”

Vừa dứt lời, từ phía bên bỗng một chiếc xe ba bánh lao tới.

Thẩm Mục Trạch lập tức đạp phanh.

Do quán tính, Tống Tri Ninh và Lưu Kiến Hồng phía đập mạnh lưng ghế, đau đến hoa mắt chóng mặt.

“Chuyện gì trời?” – Lưu Kiến Hồng nhăn nhó xoa trán.

“Đừng xuống xe.”

Xem xét xung quanh, thấy đoạn đường qua ít, Thẩm Mục Trạch dặn dò xong liền mở cửa bước xuống.

Chiếc xe ba bánh , như ai đó cố tình thả …

Anh hướng ánh mắt theo hướng xe lao đến, phát hiện phía là một con hẻm nhỏ.

Bàn tay vô thức đưa lên hông, định rút súng, nhưng chợt nhớ trong xe còn hai cô gái, liền khựng .

Giờ phút , bảo đảm an cho họ mới là quan trọng nhất.

Thẩm Mục Trạch dắt xe ba bánh sang một bên, lên xe và nổ máy rời .

Thấy im lặng, gương mặt nghiêm trọng, nhớ đến những vụ án giết gần đây, Tống Tri Ninh và Lưu Kiến Hồng bắt đầu lo lắng.

“Đội trưởng Thẩm… khi nào kẻ đang theo dõi tụi em ?” – Lưu Kiến Hồng sợ hãi nắm chặt tay Tống Tri Ninh, hỏi mà giọng run run.

Từ gương chiếu hậu, Thẩm Mục Trạch thấy dù Tống Tri Ninh đang cố gắng tỏ bình tĩnh, nhưng sắc mặt dần tái nhợt vẫn tố cáo rõ sự hoảng sợ của cô.

Anh mím môi, trấn an:
“Không .”

Nói nhấn ga, xe chạy thẳng về phía cục công an.

Sau khi đưa hai đến nơi an , lập tức nhà hàng Lai Khách.

Vừa bước xuống xe, Vương Hạo đã chạy tới, mặt đầy tức giận:
“Đội trưởng Thẩm, tới trễ ! Hắn đã bỏ trốn từ đêm qua!”

“Xác định danh tính ?” – Lông mày Thẩm Mục Trạch nhíu chặt.

“Là đầu bếp của nhà hàng Lai Khách, tên là Ngô Hưng Quốc, 28 tuổi. Tám năm từng kết án 7 năm vì trộm cắp, mới tù năm ngoái. Hai tháng , ông chủ nhà hàng thấy tay nghề khá, lương thấp, nên nhận làm. Ngoài , tụi em còn tìm cái trong phòng .”

Nói xong, Vương Hạo đưa một tấm ảnh cỡ 5 tấc.

Thẩm Mục Trạch nhận lấy kỹ, ánh mắt lập tức nheo .

Trong ảnh… là Tống Tri Ninh!

24.

“Tấm ảnh tìm thấy gối , hơn nữa…”
Vương Hạo chau mày, giọng hạ thấp, mang theo chút ghê tởm:
“Trên giường là giấy vệ sinh, xem tên khốn đó thường xuyên… làm mấy chuyện bẩn thỉu với tấm ảnh .”

Nghe , sắc mặt Thẩm Mục Trạch lập tức trầm xuống.

Trong ảnh là Tống Tri Ninh, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú dịu dàng mang theo nụ nhàn nhạt, một cô gái xinh , sạch sẽ như mà thứ súc sinh như Ngô Hưng Quốc nhắm tới.

“Toàn thành phố đã lập chốt kiểm soát nghiêm ngặt, khả năng vẫn còn trong thành phố. Lập tức báo xuống, triển khai rà soát khẩn cấp, nhất định tìm sớm nhất.”

“Rõ!”

Trời ngày càng tối, vài tiếng sấm ù ù, mưa bắt đầu rơi.

Tại cục công an.

Lưu Kiến Hồng cả buổi chiều trong phòng nghỉ, sớm đã bứt rứt yên. Đang định kéo Tống Tri Ninh hỏi xem thể về trường thì Thẩm Mục Trạch bước .

Tống Tri Ninh lập tức dậy, căng thẳng đánh giá từ đầu đến chân.

Hình như thương…

Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Đội trưởng Thẩm, bọn em thể ?” – Lưu Kiến Hồng hỏi với vẻ mặt bất lực.

Thẩm Mục Trạch sang Tống Tri Ninh, đúng lúc chạm ánh mắt cô.

Cô hoảng hốt né tránh, mặt đỏ bừng lên.

Sao cô gái dễ đỏ mặt thế chứ?

Anh đè nén nụ sắp hiện nơi khóe môi, sang với Lưu Kiến Hồng:
“Em thể về , nhưng cô thì tạm thời ở .”

Tống Tri Ninh ngẩn :
“Tại ạ?”

“Vụ án khả năng liên quan đến em, chúng cần em phối hợp điều tra.” – Thẩm Mục Trạch giải thích ngắn gọn.

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện