Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu - Chương 4
20
Chu Mộng còn đó om sòm một hồi, Trình Thanh Sướt thì đưa trong phòng: “Đừng ngoài. Cô điên .”
“Chú còn thích cô ?” thẳng , hỏi.
“Chuyện liên quan đến cô.”
“Sao liên quan?” hỏi .
“Cô là gì của ? Chỉ là một đứa trẻ. Lo việc của , chuyện lớn đừng xía vô.” bất đắc dĩ.
“Vậy nếu lớn , thì liên quan chứ?” hỏi nghiêm túc.
Hắn một lúc, trả lời.
“Chú?” gọi khẽ.
“Còn nữa .”
Hắn gì nữa, thấy chua xót trong lòng.
Trong cơn bối rối, bất giác nhón chân lên, định hôn .
Chưa kịp chạm tới, đã nhấc bổng xa: “Cô làm gì ?”
Ý thức bản thân định làm gì, tim đập loạn.
“Tôi… làm gì.”
“Cô biết đang làm gì ?” trừng mắt .
“Không biết.” cuống lên.
“Chuyện gánh nổi thì đừng làm. Đừng tưởng còn nhỏ là làm gì thì làm.”
Hắn vứt một câu bực bội châm thuốc, đóng sập cửa ngoài.
Hắn nổi giận .
Có lẽ cũng hành động bốc đồng của làm cho hoảng.
Tôi bắt đầu tự trách.
Ngồi trong phòng một lúc, vẫn chẳng hiểu nổi tại hôn .
Tại chiếm hữu mạnh đến .
biết, từ chối .
Hơn nữa, còn tức giận.
Tôi thấy thất bại.
Chừng nửa tiếng , lấy bình tĩnh ngoài thì phát hiện Trình Thanh Sướt đã còn ở đó.
Mọi đang bàn tán: “Anh với chị dâu .”
“Đại ca chắc hôm nay .”
…
“Vì ?” hỏi.
“Còn vì gì nữa? Một năm gặp, gặp là dính liền. Họ chắc là sắp .”
Cả đám phá lên .
Tôi một bên, mà da đầu tê rần.
“Có Tiểu Thiên Thiên ở đây, mấy đừng linh tinh.” Chú Mập tưởng ngại.
ông biết đang ghen.
“Thiên Thiên, ăn cơm mà, con thế?” chú gọi .
Tôi trả lời, cứ thế bỏ .
Tôi về nhà trọ, Trình Thanh Sướt ở nhà.
Tôi càng bực.
Tôi điện thoại, cũng biết liên lạc với thế nào.
Ở nhà chán tới phát điên, bắt đầu lục tung phòng , xem tìm gì liên quan đến cô .
chẳng thấy gì cả.
Cuối cùng, trong ngăn tủ đầu giường, tìm một hộp đồ mở.
Xem ngày sản xuất thì mới gần đây.
Lòng lạnh toát.
Vậy , đã sớm biết cô sẽ tìm ?
Sớm đã chuẩn sẵn sàng hết ?
Những lời kiểu “đợi em lớn lên” chỉ là cho lệ.
Hắn vẫn chỉ xem là một đứa trẻ.
Nuôi , chẳng qua là đợi bố về trả nợ.
Tất cả… chỉ là tự đa tình.
Nghĩ đến đây, đau đến nghẹt thở.
Tối muộn mới về.
Lần đầu tiên, chúng cãi kịch liệt.
“Không thích cô ? Không thích thì còn ngủ với cô ?”
“Cô biết đang cái gì ?” , thở dài, “Tôi chỉ ngoài làm chút việc.”
“Anh khốn nạn, ‘việc’ là cái ?” ném thẳng cái hộp về phía .
Ánh mắt trầm xuống: “Cô lục đồ của ?”
“Tự mua, tự làm, còn sợ biết?”
“Tôi khốn nạn chỗ nào? Nuôi cô mấy tháng, để cô đói, ngược đãi cô ? Ngay cả cây cũng từng nuôi sống ba ngày. Cô tí lương tâm nào ?”
Chúng cãi đến thể dừng .
Cuối cùng, xuống giọng: “Rốt cuộc em thế?”
“Tôi chỉ là chịu việc ở với khác.” buông luôn.
Hắn sững , hỏi: “Cô chắc vấn đề gì ?”
“Tôi thì vấn đề gì?”
“Tôi 31 , bạn gái chẳng bình thường ? Cô ghen bóng ghen gió cái gì? Cô thấy vấn đề ?”
“Tôi ghen ?” cãi.
“Ghen là việc của yêu. Cô phân biệt cô với là quan hệ gì ?” gằn giọng.
“Vậy thể là yêu của ?” cắn răng, cuối cùng cũng hỏi điều canh cánh bao lâu.
“Dĩ nhiên là thể.” chút do dự, cảm thấy quá phũ, bèn bổ sung: “Tôi đã 31, là chú của em. Em chỉ là một đứa con nít.”
“Sau cũng ?”
“Không .”
“Biết .”
Tôi đau đến chịu nổi.
Tôi do dự một lúc, cầm túi định rời .
“Em định ?” lưng vang lên tiếng .
Tôi trả lời.
Tôi chỉ ngoài cho bớt ngột ngạt.
“Đứng . Không lời ?”
“Cô mà bước khỏi đó, thì đừng nữa.”
Tôi chẳng thèm quan tâm lời đe dọa, chạy thẳng ngoài.
—
21
Cuối cùng, Trình Thanh Sướt tìm thấy ở xưởng sửa xe.
Cái nơi rừng rú , ngoài nhà trọ và xưởng, thật sự chẳng chỗ nào để .
Khi tìm thấy, đã xong cả buổi, nước mắt cũng chẳng còn.
Tôi cũng hiểu tại thích một hơn nhiều tuổi như , còn biết ghen tuông, nhưng kiểm soát .
Trình Thanh Sướt nghĩ ở núi lâu quá nên tâm lý vấn đề, lần đầu tiên đưa tới thị trấn chơi giải khuây.
“Muốn mua gì thì cứ mua.” đưa một chiếc thẻ, còn thì ở một quầy nhỏ ven đường gọi đồ uống chờ .
“Ghi sổ nợ hả?”
“Tùy cô.”
Tôi cầm thẻ vòng quanh trung tâm thương mại, váy vóc, túi xách đủ kiểu mà chẳng hứng thú.
Cuộc sống bỗng dưng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ cần nghĩ đến Trình Thanh Sướt là lòng rối bời, lối .
Cuối cùng, chẳng mua gì cả.
“Sao mua gì?” .
“Không gì mua.”
Hắn đưa một ly nước, mãi mới mở miệng: “Chắc sắp nhập học nhỉ?”
Tim thắt .
Hắn đuổi .
“Ừ.” thấy phiền não vô cùng.
“Liên lạc với thầy cô ? Gửi địa chỉ cho , đặt vé cho.”
“Anh đến ?” hỏi.
“Không , cô nuôi cả đời chắc?” , giọng nửa đùa nửa thật.
Tôi cầm ly nước, im lặng.
“Về , biết cẩn thận, đừng tin ai dễ dàng, đặc biệt là đàn ông, tránh thì tránh.” dặn dò.
Tôi hít sâu một , khẽ đáp: “Ừ.”
Về đến nhà, bắt đầu thu dọn đồ, một bên hút thuốc, chẳng lời nào.
“Tôi , bố trả tiền thì làm ?”
“Cô ở , ông vẫn trả mà?”
“ tiền sinh hoạt còn trả hết cho .”
“Với cái khoản đó, cô làm công cho cả đời ? Bỏ , coi như xui.”
…
Hắn đúng thật là chẳng tí lưu luyến nào, chỉ cho sớm.
“Vậy thể bớt hút thuốc ? Thầy hút thuốc dễ chết sớm.”
“Cô trù ?” tức đến ho vài tiếng, “Chết sớm thì chết sớm, sống lâu làm gì?”
“… vốn đã lớn hơn , nếu chết sớm hơn nữa…” hết câu.
“Vậy thì , chết, cô về nhặt xác, coi như hiếu với chú.”
“Trình Thanh Sướt…” , mũi cay xè, nước mắt rơi lã chã, “Anh thể đừng chết ? Sau sẽ kiếm thật nhiều tiền, trả cho , nên… đừng chết mà…”
“Khóc cái gì?” bối rối , cuối cùng dụi tắt điếu thuốc, “Thôi thôi, đừng làm như sinh ly tử biệt, sợ cô quá .”
Tôi sụt sịt mũi.
“Vậy bỏ thuốc nhé?”
“Bỏ , cô…” định gắt, nhưng xong đổi giọng, “Tôi sẽ cố.”
“Thầy , ‘cố’ tức là .” – thẳng , nghiêm túc.
“Bỏ! Bỏ! Bỏ! Phiền chết .” – ném luôn bao thuốc còn thùng rác, “Vừa lòng ?”
“Tạm .” – lau nước mắt.
“Trình Thanh Sướt.”
“Lại gì nữa?”
“Tôi sắp , thể… ôm một cái ?”
Hắn ngẩn : “Nam nữ khác biệt, ôm gì mà ôm?”
“Không bảo là chú ? Khác giới gì chứ?”
“Lúc cô thông minh ghê.” – thở dài, giơ tay : “Lại đây.”
Tôi hí hửng chạy đến, lao lòng .
Cơ thể rắn chắc, đầy cơ bắp, ôm cảm giác vô cùng an .
“Cũng nhẹ nhỉ.” – lao làm lùi một chút, còn giơ tay đỡ đầu tránh va bàn.
“Anh từng ôm nhẹ hơn ?” – cao 1m66, chỉ nặng 50kg nặng chứ.
Hắn nghĩ một lúc, “Cũng .”
“Được , buông .”
“Chú.” – vẫn ôm lấy tay .
“Ừ.” – vì cách quá gần, giọng cũng đổi tông.
“Dầu gội đầu của thơm quá.” – ghé mũi sát cổ ngửi thêm lần nữa.
“Xuống!” – lần , giọng lạnh hẳn.
“Ôm thêm chút nữa .”
“Cô xuống ?”
“Không.”
Hắn lập tức dậy, như nhấc mèo, quẳng lên ghế sofa.
“Cô biết giữ cách chút ? Làm với khác là nguy hiểm, hiểu ?”
“Tôi làm với khác làm gì?” – cắn môi .
“Sao biết cô nghĩ gì?” – đầy bực bội, “Sau cô sẽ hiểu.”
“Cô tầm tuổi , cũng coi là dễ , mấy thằng bằng tuổi sẽ thích cô, sẽ tìm hợp với .”
Hắn cúi đầu dọn hành lý giúp , giọng thấp hẳn .
“Sao thể thích lớn hơn?” – cam lòng, vẫn cố hỏi.
“Cô hỏi xem ai như cô ?”
Tôi im lặng.
Hóa … điều ngại chính là tuổi tác.
Hắn hề thích kiểu như .
Cứ liên tục từ chối, khiến lòng tự trọng dập nát.
Tôi gắng gượng nữa.
“Trình Thanh Sướt.”
“Ừ.”
“Tôi thể học ở huyện của ?”
“Cô định giở trò gì?” – .
“Tôi thật, thật trường cũ cho , thầy bảo đòi nợ chực cổng suốt.” – thú nhận.
“Vậy nhờ thân đổi trường cho cô .” – bất lực.
“Ừ, khỏi phiền .” – đã đoán sẽ thế, nhưng khi vẫn thấy buồn thê thảm.
“Cô hồ sơ ở đây, học ở huyện khó đấy.” – giải thích.
“Ừ, . Không làm phiền với cô sống đời đôi lứa.” – dọn đồ nhanh, dám .
Trên đường bến xe, cả hai đều im lặng.
Hắn chở thị trấn bằng xe máy, mới đưa đón xe.
Tôi ôm lấy hông , đầu tựa lên lưng .
Chỉ cần nghĩ đến việc sắp bao giờ gặp , lòng chua xót chịu nổi.
Lúc lên xe, hỏi : “Em tìm thân ?”
“Rồi.” – dối.
Giờ , ai còn chịu đón nữa chứ?
“Vậy xem là ai, địa chỉ , xem thử bản đồ.”
“Ờ… dì mở xưởng nước tương.” – bịa bừa tên một xưởng.
Ai ngờ thật sự tra cứu, mặt lạnh tanh: “Cái xưởng đó đóng cửa từ hai năm .”
“Hả? Vậy thì…”
“Diêu Thiên Thiên, đừng lừa .”
Tôi lập tức cụp mắt xuống, biết .
“Em còn biết sẽ đến nhà ai, đừng quản em nữa.”
Tôi vội vã lên xe, nhưng tay giữ chặt.
“Làm gì ?” – khó hiểu tay .
“Không thật ?” – hỏi.
“Ừm.” – cụp mắt, khẽ gật đầu.
Hắn im lặng một phút, kéo lấy vali trong tay : “Vậy thì đừng nữa.”
—