Dụ Dỗ Kẻ Mất Trí - Chương 1
1
Vừa xuống máy bay, nhận tin Giang Kỳ gặp tai nạn.
Chưa kịp hội ngộ với quản lý, vội vã lao đến bệnh viện.
Trên đường , trợ lý của đã sơ qua tình hình.
“Cô Tang, Tổng Giám đốc Giang hình như mất trí nhớ…”
Ban đầu dám tin, cho đến khi trong phòng bệnh, và Giang Kỳ mắt to trừng mắt nhỏ.
Bác sĩ tiến hành một loạt kiểm tra cho Giang Kỳ.
“Bệnh nhân tụ máu trong não, tạm thời xuất hiện triệu chứng mất trí nhớ.”
“Cố gắng chuyện thuận theo , đừng kích thích tâm lý.”
Theo lời trợ lý, ký ức của Giang Kỳ dừng ở năm đầu chúng kết hôn.
Tim khẽ giật thót.
Đó là giai đoạn chúng ghét đến tận xương tủy.
Ánh mắt Giang Kỳ đầy đáng thương, trong đôi mắt xinh ánh lên vẻ rối rắm xen lẫn nghi ngờ.
“Chúng … là hôn nhân thương mại ?”
Nghĩ đến lời bác sĩ dặn, gật đầu.
Tôi và Giang Kỳ đúng là liên hôn vì lợi ích, hai nhà vốn là chỗ thân quen lâu đời.
Tuy từ nhỏ chúng là thanh mai trúc mã, nhưng bao giờ mắt , là cặp oan gia bạn bè công nhận.
Trước đại học, và Giang Kỳ học chung từ nhỏ đến lớn.
Lúc nhỏ tranh đồ chơi, lớn lên tranh vị trí đầu bảng, suốt những năm cấp hai cấp ba, cả hai giành hạng nhất đến mức ai nhường ai.
Lần nhất, lần sẽ giành cho bằng .
Tình trạng đối đầu chỉ kết thúc khi kỳ thi đại học khép .
Vì và Giang Kỳ nộp hồ sơ những trường cách xa .
Mãi đến ba năm , khi lớn hai bên bất ngờ nhắc đến chuyện kết hôn.
Tôi biết rõ Giang Kỳ thầm yêu, chắc chắn sẽ từ chối.
Nên khi mẹ hỏi ý, bèn thuận miệng đồng ý, ai ngờ Giang Kỳ cũng gật đầu luôn.
Hai nhà lập tức vui mừng, chốt hôn sự với tốc độ ánh sáng.
Thế là, và Giang Kỳ từ cặp oan gia tương tàn trở thành vợ chồng.
Giờ đây, gương mặt Giang Kỳ đầy vẻ mơ hồ, ánh mắt ướt át như một chú cún nhỏ tội nghiệp.
Tôi sát cạnh Giang Kỳ, đưa tay định kiểm tra vết thương của .
Cơ thể Giang Kỳ khẽ căng , mắt rời bàn tay .
Giây tiếp theo, ánh dán chặt vùng cổ của .
Cảm nhận ánh mắt đó, theo phản xạ giơ tay che cổ.
“Là ai cắn?”
Tôi thầm nghĩ, nếu là cắn, chắc sẽ tức đến mức tự cắn lưỡi chết mất.
Rõ ràng biết hôm nay công tác quảng cáo, nhưng tối qua vẫn quấn lấy chịu buông.
“Vợ ơi, nhớ nha.”
“Vợ ơi, rảnh thì gọi video cho …”
Sáng nay đã cố tình quàng khăn lụa để che vết đỏ cổ.
Vừa phòng quá nóng, tiện tay tháo khăn .
Nghĩ đến hình ảnh Giang Kỳ tối qua hôn đến mặt ướt đẫm, mặt đỏ lên.
“Là chó cắn.”
Vừa dứt lời, mắt Giang Kỳ bỗng ửng đỏ.
Anh đầu, thất vọng ngoài cửa sổ, trong mắt như nước mắt lấp lánh.
2
Vụ tai nạn của Giang Kỳ nghiêm trọng, chỉ trầy xước nhẹ da.
Rất nhanh, và Giang Kỳ trở về nhà.
Vừa về đến nơi, liền gọi cho quản lý xin nghỉ phép.
Quản lý lập tức cằn nhằn ngớt.
“Tang Giản, nhận cho cô một show thực tế, cô cho leo cây!”
“Cái ông chồng bám như keo của cô, thật sự nữa.”
“Thôi , cho cô nghỉ đúng 3 ngày…”
Vừa bước ngoài, đã thấy Giang Kỳ đang trong phòng ngủ phụ, ngẩn đống quần áo của .
Thấy , ánh mắt lóe lên vẻ u oán.
“Chúng đã kết hôn ?”
“Sao ngủ riêng…”
Nhìn thấy chăn gối trong phòng ngủ phụ, mặt bất giác nóng lên.
Thật là do tối qua Giang Kỳ quấn lấy quá dữ, thực sự chịu nổi.
Khi ép sát định làm lần thứ ba, nghiến răng đá thẳng xuống giường.
Tức giận đến mức lấy nguyên bộ chăn mới ném thẳng , cả hai tay cũng đã mỏi nhừ.
“Anh ngủ phòng phụ , tối nay cấm chạm nữa!”
Giang Kỳ bám khung cửa, ngừng làm nũng.
“Vợ ơi, là để cùng em nhé…”
Tôi liếc một cái.
Tôi và Giang Kỳ kết hôn trong bí mật, khi đó hề công bố với truyền thông.
Người nắm quyền của Tập đoàn Giang thị mà cùng đến địa điểm hình, đoán chắc dân mạng chửi chết.
Là một nghệ sĩ nhỏ nổi chìm như , gây chú ý quá mức.
Thế là, Giang Kỳ đành cam lòng mà đuổi về phòng phụ.
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của , khẽ hắng giọng, cố ý trêu chọc.
“Là khi cưới thì mạnh ai nấy sống, can thiệp còn gì.”
Nghe , Giang Kỳ sững im tại chỗ, lông mày nhíu chặt .
“Tôi… thật sự đã những lời như ?”
là Giang Kỳ từng thế.
Khi tin về cuộc hôn nhân thương mại, đã chủ động tìm chuyện.
“Tang Giản, chỉ là hôn nhân thương mại thôi.”
“Nếu cô thấy ngại, chúng thể công khai, kết hôn sẽ can thiệp cuộc sống của …”
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, lúc đó gật đầu đồng ý.
Có lẽ vì thể ở bên trong lòng nên mới nản lòng, buông xuôi chấp nhận liên hôn.
Mới cưới xong, Giang Kỳ bận, gần như suốt một tháng liền tăng ca ở công ty, mỗi tối về đến nhà thì đã ngủ mất .
Tôi nghĩ, lẽ đang cố tránh mặt .
Dù cưới thì chẳng còn cơ hội ở bên Bạch Nguyệt Quang nữa.
Lúc tưởng sẽ sống một cuộc đời nhàn nhã tiêu vài triệu tiền tiêu vặt mỗi tháng, còn chồng thì chẳng bao giờ về nhà, thì Giang Kỳ đột ngột đề nghị tuần trăng mật.
Đêm đầu tiên của tuần trăng mật, Giang Kỳ bước khỏi phòng tắm, thân chỉ quấn một chiếc khăn nhỏ.
Vòng bụng rắn chắc và đường nét cơ bụng rõ ràng đập mắt , khiến vội vàng mặt .
Giang Kỳ khẽ nâng cằm , ép , trong đáy mắt là ý rõ ràng.
“Tang Tang, chúng là vợ chồng.”
Giây tiếp theo, trán nóng của áp trán , giọng khàn mê hoặc.
“Tang Tang đừng sợ, …”
Sau mỗi lần nghĩ cuộc trò chuyện khi cưới giữa và Giang Kỳ, đều cảm giác đang cố tình chơi chiêu giăng lưới bắt mồi.
Nghĩ tới đây, bước từng bước gần Giang Kỳ, thở cố tình phả sát bên tai .
“ bây giờ thương, ngủ phòng phụ cũng bất tiện. Nếu ngại… thì thể ngủ ở phòng chính.”
Trong đáy mắt Giang Kỳ thoáng lóe lên tia sáng.
“Thật ?”
Nhận vẻ kích động, khẽ nuốt nước bọt, nét mặt cố tỏ vẻ dè dặt.
“Tôi… ngại.”
Thế nhưng vành tai đỏ rực của đã sớm bán sự hồi hộp.
Tôi khỏi nghĩ thầm, Giang Kỳ khi mất trí nhớ đúng là ngây thơ đáng yêu đến lạ.
3
Tắm xong, Giang Kỳ ngoan ngoãn lên giường.
Cách đến nửa mét mà vẫn cảm nhận cơ thể căng cứng đến lạ.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đó của , suýt chút nữa nhịn bật .
Giang Kỳ ngây thơ khi mất trí nhớ, khác với một Giang Kỳ lúc bình thường hận thể hóa thân thành sói mà nhào lên.
Tôi bỗng thấy kích thích một cách kỳ lạ.
Ban đầu còn định trêu chọc một chút, nhưng tối qua ngủ chẳng bao nhiêu, cơn buồn ngủ nhanh chóng nhấn chìm .
Tôi đánh thức bởi một cảm giác cấn cấn cứng cứng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, thân cứ cảm thấy khó chịu.
Mở mắt , liền thấy Giang Kỳ đang chớp mắt, ánh mắt sáng đến mức khiến tim khẽ giật.
Không biết từ lúc nào, chân đã vô thức quấn lên eo .
Còn “tiểu Giang Kỳ” thì đang phấn khích ngẩng đầu, đúng lúc chạm bụng .
Yết hầu khẽ chuyển động, thấy rõ tiếng nuốt nước bọt.
“Tôi…”
Tôi đang mơ mơ màng màng, quên mất chuyện Giang Kỳ mất trí nhớ.
Tôi vòng tay qua cổ , dụi đầu lòng .
“Chồng , còn ngủ?”
Cơ thể Giang Kỳ lập tức cứng đờ.
Còn thì tỉnh táo một nửa.
Ánh trăng hắt qua rèm chiếu lên khuôn mặt , đáy mắt Giang Kỳ cuồn cuộn dục vọng rõ ràng.
Có lẽ vì ánh mắt quá nóng bỏng, cơ thể cũng bắt đầu khiêu khích mà rạo rực lên.
Trong lúc yếu lòng, khẽ liếm nhẹ lên yết hầu của .
Một tiếng rên trầm khàn bật , ánh mắt Giang Kỳ sáng rực, bất ngờ lật đè xuống.
Nụ hôn vụng về dần dần rơi xuống môi , lúc nhẹ lúc sâu.
Giang Kỳ hôn chẳng theo bất kỳ kỹ xảo nào, giống như một trai mới lần đầu biết yêu.
Trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm của như nuốt chửng lấy .
Bàn tay càng lúc càng thành thạo, khiến hôn đến mức đầu óc choáng váng.
Tôi bấu chặt lấy mái tóc , thân run rẩy.
Anh hung hăng cắn eo , còn quên hỏi:
“Vợ , thoải mái ?”
Giang Kỳ đúng là một con chó, dù mất trí nhớ thì vẫn thích cắn như .
Tôi như ném biển lớn, liên tục từng đợt sóng đẩy lên dìm xuống.
Toàn thân chẳng còn chút sức lực, chỉ thể siết chặt eo gầy của Giang Kỳ, nghẹn ngào cầu xin.
“Bảo bối, em buồn ngủ quá…”
Cơ thể bỗng khựng , mọi động tác lập tức dừng hẳn.
“Bảo bối… là ai?”
Không khí trong phòng chợt lặng ngắt, sắc mặt Giang Kỳ tái mét như vỡ vụn .
“Là em nuôi ở bên ngoài ?”
Tôi cắn môi, bật biết nên nên giận.
Trước đây hiểu Giang Kỳ gì, mỗi lần thân mật đều ép gọi là “bảo bối”.
Gọi nhiều quá nên thành thói quen, buột miệng lúc nào chẳng .
Ánh mắt u oán dừng thẳng mặt , giọng mang theo sự tủi thân khó thành lời.
“Là khiến em hài lòng ?”
“Nên em mới tìm khác bên ngoài…”
Không …
Tôi thật sự biết nên nên . Tôi khác từ lúc nào cơ chứ?
Còn kịp giải thích, Giang Kỳ đã đột nhiên bật dậy, ánh mắt lóe lên vẻ đắng cay.
“Là Trình Việt ?”
Tôi suýt nữa cắn trúng lưỡi vì quá sốc. Chuyện liên quan gì đến Trình Việt?
Tôi đột nhiên nhận —trong ký ức của Giang Kỳ, mới chia tay với Trình Việt bao lâu.