Công Lược Đang Dở Dang, Tôi Lại Bị Mất Trí Nhớ - Chương 1
1
“Lâm Sương, rốt cuộc cô định làm loạn đến bao giờ?”
“Tôi đã là với cô gì cả.”
“Chúng lớn lên cùng , bao nhiêu năm gặp, hôn một cái thì chứ?”
Tôi tỉnh dậy, phát hiện đang trong bệnh viện.
Một đàn ông xa lạ, mặc âu phục chỉnh tề, đang cau mày vò đầu bứt tóc.
Thấy gì, tháo đồng hồ đeo tay, tiện tay ném thẳng lên giường .
“Cái đủ, sẽ cho cô thêm một căn nhà nữa, thế đủ ?”
Tôi lắc đầu vài cái, cố gắng điều chỉnh tiêu cự để rõ chiếc đồng hồ đính đầy kim cương .
Người đàn ông khẽ, xuống cạnh , nhẹ nhàng xoa đầu như đang dỗ thú cưng.
“ đấy. Cô còn chạy giữa đường, khiến bản thân thành thế , đáng ?”
“Thu dọn đồ đạc , đưa cô về.”
Thành thật mà , mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ cực kỳ điển trai, phong thái lộ liễu đầy ngạo mạn.
tiếc rằng, tính cách quá tệ, gu của .
Tôi thoát khỏi vòng tay của , đưa trả chiếc đồng hồ.
“5 giờ 30 , bạn trai sắp tan làm, dám làm phiền .”
Lời tiễn khách đã đủ uyển chuyển, nhưng sắc mặt đàn ông mặt gần như lập tức tối sầm.
Anh nheo mắt, giọng trầm xuống, mang theo nguy hiểm rõ rệt.
“Lâm Sương, cô dám nhắc lần nữa xem.”
“Bạn trai nào của cô sắp tan làm?”
Tôi với Thẩm Tri Dịch đã bên 3 năm, ngoài , còn ai khác?
Tôi còn kịp lên tiếng, đàn ông đã nhét điện thoại tay .
“Gọi! Gọi ngay bây giờ! Tôi xem thử rốt cuộc là thằng đàn ông nào dám đến đón cô!”
Tôi uất ức liếc một cái.
Bị tai nạn xe đã đủ xui xẻo , tỉnh dậy còn đối mặt với tên thần kinh nữa.
Tên thần kinh dạng chân ghế sô pha đối diện, chằm chằm .
Tôi đành lôi số của Thẩm Tri Dịch khỏi danh sách chặn.
Tính , với Thẩm Tri Dịch ít khi cãi .
đôi lúc quá nguyên tắc.
Lần chỉ vì mua chiếc váy ngắn, cũng lải nhải suốt mấy ngày.
Điện thoại vang lên hai hồi chuông trong căn phòng bệnh vắng lặng, đầu dây bên mới bắt máy.
Giọng trầm thấp, mang theo chút dè dặt.
“Lâm Sương, là em ?”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng, đầu dây bên như cổ vũ lớn, liên tục đặt câu hỏi.
“Nghe em tai nạn, nghiêm trọng ?”
“Em đang ở bệnh viện nào? Anh đến ngay.”
Mỗi câu của Thẩm Tri Dịch khiến sắc mặt đàn ông mặt càng lúc càng đen kịt.
Tôi vội báo địa chỉ bệnh viện, cuối cùng còn quên làm nũng một câu.
“Bảo bối, mai em mặc váy mới cho xem ?”
Vừa dứt lời, bên tai lập tức vang lên tiếng “rắc” đầy chói tai.
Tôi đầu , thấy đàn ông dùng tay bóp nát ly thuỷ tinh trong tay.
Máu và những mảnh vỡ rơi đầy chân .
Thế mà như chẳng hề thấy đau, nghiến răng hỏi :
“Lâm Sương, gan thì lần nữa!”
“Cô nghĩ chết ?!”
Y tá thấy động tĩnh, vội đẩy cửa bước , thấy cảnh tượng trong phòng liền hoảng hốt.
“Cố tổng, xin bình tĩnh! Bệnh nhân cần nghỉ ngơi!”
Vết thương của qua đúng là đáng sợ thật, ép xuống ghế sô pha để băng bó một lúc lâu.
Trong lúc đó gọi đến.
Anh hít sâu một , mí mắt run rẩy vì tức giận, giọng cũng chẳng dễ chút nào.
“Tôi , đang bận, .”
Đầu dây bên là giọng phóng túng quen thuộc: “Bạch Tư Diễm còn đang đợi đấy, bận cái gì mà bận thế?”
Cố Thời Tẫn lạnh lùng chằm chằm , từng chữ từng chữ lạnh lẽo vang lên.
“Bắt gian. Cậu xem, chuyện đó đủ gọi là quan trọng ?”
2
Y tá dám, đôi tai dựng lên như ăng-ten.
Tôi đến mức rợn , ánh mắt lơ đãng dời lên trần nhà.
Nói thật nhé, trần nhà của bệnh viện … đúng là “đỉnh của chóp”.
“Thời gian đừng để vết thương dính nước.”
“Ba ngày nữa đến thay thuốc.”
Người đàn ông rõ ràng để tâm, phẩy tay qua loa như đuổi .
Y tá còn kịp đóng cửa, một bóng vội vã lao phòng.
Áo khoác còn mặc xong, dây áo gió đen lệch hẳn qua eo.
Thẩm Tri Dịch lớn hơn 5 tuổi, tính cách luôn điềm đạm và chín chắn.
Thời gian chúng sống chung, sáng nào thức dậy bàn chải cũng đã bơm sẵn kem, khăn mặt gấp ngay ngắn đặt đúng chỗ tiện dùng nhất.
Một Thẩm Tri Dịch thất thố như , thật sự ít khi thấy.
Tôi ngẩng đầu, kéo dây lưng của , dụi eo .
“Đưa em về nhà , thủ tục xuất viện làm xong hết .”
Thẩm Tri Dịch ngẩn một lúc, yết hầu khẽ chuyển động, bàn tay mang theo lạnh khựng phía đỉnh đầu .
“Lâm Sương, …”
Lời còn dứt, phía đối diện vang lên một tràng vỗ tay giòn giã.
Người đàn ông nhíu mày, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.
“Cảm động đến rơi nước mắt thật đấy.”
“Lâm Sương bám theo như chó suốt 3 năm, cuối cùng thành bạn gái của – cái thằng họ Thẩm .”
Tôi thấy mấy lời thật sự vô lý, còn kịp dậy, Thẩm Tri Dịch đã gạt tay , tung một cú đấm thẳng mặt .
“Cố Thời Tẫn, cái mồm của sạch sẽ một chút cho !”
Đừng là Cố Thời Tẫn, đến cũng sững sờ.
Thẩm Tri Dịch gần như bao giờ tranh cãi với ai, chứ đừng đến việc tay.
Tôi vội vàng ôm ngang , kéo rời khỏi phòng bệnh khi Cố Thời Tẫn kịp đánh trả.
Cố Thời Tẫn tức đến phát điên, giận dữ đá mạnh cánh cửa kim loại sáng bóng.
“Lâm Sương, cô về phía ?”
“Khốn kiếp, Lâm Sương! Cô đây cho !”
“……”
Âm thanh ầm ĩ bỏ phía .
Tôi ghế phụ lái, khẽ xoa bàn tay Thẩm Tri Dịch.
“Có đau ? Sao bốc đồng như thế?”
“Nếu lỡ đánh hỏng tay thì làm ?”
Trong ánh đèn xe mờ vàng, Thẩm Tri Dịch gì, chỉ là trong giây phút ngẩng đầu, đã bất ngờ cúi xuống.
Khác hẳn những nụ hôn , lần gì đó gấp gáp, như thể mang theo cả nỗi tủi thân khó gọi tên.
Tôi hôn đến mức thở dốc, mặt nóng bừng lên.
Thẩm Tri Dịch tất nhiên cũng chẳng khá hơn.
Anh đỡ lấy gáy , điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn.
“Ngủ một lát , sắp về đến nhà .”
Bị dày vò một trận thế , quả thực cũng mệt, đến cả tâm trí để thắc mắc hành vi khác thường của cũng còn.
Suốt quãng đường, đầu óc như đậu hũ xóc đến lắc lư ngừng.
Ngay khi sắp về đến nhà, trong đầu chợt vang lên một loạt âm thanh náo nhiệt như tiếng đậu vui nhộn.
【Chủ nhân! Chủ nhân! Cuối cùng cô cũng tỉnh !】
【Chiến lược theo đuổi Cố Thời Tẫn đã đạt 60% !】
【Thành công ở ngay phía !】
Khoan đã, cái gì cơ?
Tôi?
Chiến lược theo đuổi Cố Thời Tẫn?
Cái thứ tự xưng là “hệ thống chiến lược” cứ thế làm loạn trong đầu .
Tôi bối rối chẳng hiểu chuyện gì đang xảy , mà cũng chẳng chen nổi lời nào.
Ngay lúc chuẩn đập đầu tường để tỉnh táo , một bàn tay mang theo ẩm áp nhẹ đặt lên trán .
Trước mắt là… tám múi bụng gồ ghề.