Công Đức Thâm Hậu Trở Thành Đạo Cụ - Chương 4
Gió lạnh thổi qua cổ Lục Thừa Dương, rùng rợn đến tận xương sống. Hắn run rẩy lắc đầu: “Cố Nhạc? Không thể nào… Cô thể ngoài …”
Cố Nhạc duỗi móng vuốt đen dài, siết lấy cổ , chỉ cần chút lực là thể bóp nát.
“Lục Thừa Dương… Tôi yêu như , còn bỏ trốn cùng … Vậy mà đối xử với thế . Vừa treo lên, ngoại tình với con nhỏ khác! Bị bắt tại trận thì ? Anh thuê dàn cảnh cướp của giết , giết giấu xác, còn dùng tà thuật phong hồn trong căn phòng thuê!”
Khuôn mặt cô ngập trong máu và nước mắt.
Lục Thừa Dương là mối tình đầu của cô. Khi cô 18 tuổi, ngây thơ và biết gì, cô yêu đàn ông nghèo rớt nhưng đầy nghị lực . Yêu thầm hai năm, đến khi đưa về nhà họ Cố, cha là Cố Xuyên Sơn phản đối gay gắt, cô lời Lục Thừa Dương bỏ trốn, hứa sẽ nuôi cô thành công chúa suốt đời.
Cô tin. Chỉ nửa năm , khi biết nhà họ Cố từng tìm kiếm cô, thái độ liền thay đổi. Hắn bỏ cô căn phòng tồi tàn, sang cặp kè gái khác. Khi cô phát hiện, đòi về nhà, đêm đó hai đột nhập , giết chết cô, giấu xác, dùng tà pháp nhốt hồn cô trong căn phòng đó, cho bước ngoài.
Xong xuôi, mang đứa con của tiểu tam trở nhà họ Cố, lóc là thảm án ngoài ý , đã liều mạng, chỉ cứu đứa bé.
Hiểu tất cả, Cố Nhạc tức điên. Tên cặn bã! Lừa tình còn đủ, còn lừa mạng cô. Lừa mạng cũng đủ, còn tuyệt hậu để chiếm hết! Hôm nay dù cô hồn phi phách tán, cũng kéo xuống địa ngục!
Oán khí ngập trời, che cả ánh sáng. Lục Thừa Dương bóp cổ trắng mắt, sắp mất mạng. lúc đó, một luồng kim quang lóe lên, Cố Nhạc hét thảm, thân thể tan rã, rút góc phòng, hóa thành làn sương đen.
Lục Thừa Dương ngã vật , chật vật bò dậy, mặt mũi vặn vẹo vì giận dữ: “Ngay cả khi sống mày đối thủ của tao, chết càng !”
Hắn rút một lá bùa sáng chói, từng bước ép sát Cố Nhạc: “Nhạc Nhi, ngoan ngoãn chết . Mọi thứ của nhà cô, sẽ trân trọng thay cô.”
Hắn giơ tay định dán bùa, nhanh như chớp giật lấy.
Tống Triết hoảng hốt nhắc: “Đừng!”
Chị hét lên: “Sẽ làm em thương!”
Tôi cầm lá bùa tay, thấy nó cũng chỉ là một tờ giấy , nhẹ tênh như bao tờ giấy khác.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Chỉ là một tờ giấy thôi mà? Sao ai cũng căng thẳng dữ ?”
Tờ bùa phát sáng trong tay dần dần mất ánh kim, trong chớp mắt biến thành giấy vụn.
Tống Triết lặng thinh nhẹ : “Thôi kệ… miễn là cô vui…”
Tôi thản nhiên xé lá bùa nát vụn.
Lục Thừa Dương nheo mắt: “Bọn mày là ai?”
Tôi ưỡn ngực: “Đội dọn dẹp chuyên nghiệp ‘Xinh mỹ’, phục vụ tận tâm cho quý khách.”
Hắn sững sờ: “Vừa nãy… mấy bao nhiêu?”
“Tất cả.” Tôi thật thà.
Ánh mắt lóe sát khí: “Vậy thì đừng mong hết!”
Tôi mỉm : “Tốt quá, cũng định .”
Tôi ngoắc tay với lão quỷ: “Anh trai diệt dư nghiệt, giúp cái nhen?”
Lão quỷ lắc đầu: “Trên bùa bảo mệnh, dám đụng.”
“Cái đó đơn giản.”
Tôi đưa mắt hiệu, Tống Triết và nữ chính xông lên, ép Lục Thừa Dương bẹp đất như kẹp sắt giữ chặt. Tôi thì thoải mái sục sạo khắp , lục tung từ trong ngoài…
Mấy cái mặt dây chuyền bằng ngọc, ký hiệu kỳ quặc gì đó, tháo hết. Cuối cùng thấy phiền quá, chẳng phân biệt từng món, dứt khoát lột sạch quần áo , chỉ chừa mỗi cái quần lót để che thân.
“Xong xuôi , sạch sẽ , ông tay , giữ cái mạng là .”
Lão quỷ gật đầu: “Được , tới liền đây.”
Một màn sương máu cuồn cuộn trào lên, cuốn lấy Lục Thừa Dương xuyên tường mà , biết phóng đến góc nào để trút giận.
Căn phòng lập tức trở yên ắng.
Trong bể kính, Cố Xuyên Sơn lúc thì tỉnh, lúc thì mê, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt màn khói đen trong góc phòng. Thi thoảng khi tỉnh táo , ông sẽ gọi vọng về phía khói đen: “Nhạc Nhi…”
Một lúc lâu , khói đen trong góc mới dần tụ , hiện rõ hình bóng một cô gái nhỏ tết tóc hai bên, xinh và duyên dáng, chỉ điều thân hình trong suốt.
Cố Nhạc rụt rè bước đến cạnh bể kính, kịp gì đã thành một dòng sông: “Ba… xin ba… nếu con sớm lời, tránh xa thằng cặn bã đó, thì đã nông nỗi tận diệt cả nhà thế …”
Cố Xuyên Sơn há miệng định an ủi con gái, nhưng chẳng biết gì, bởi chết thì thể sống . Cuối cùng chỉ biết thở dài: “Con… chôn ở ? Nói ba biết, ba nhặt xác con về.”
Cố Nhạc đưa tay chỉ : “Ở nhà cô .”
Cố Xuyên Sơn : “Cô gái, nhà cháu bán ?”
Tôi do dự, vì chẳng đủ tiền mua nhà mới. Hồi đó vì nghèo nên mới cắn răng mua căn nhà ma , giờ bán thì khi đường mà ngủ mất.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Đổi… ạ?”
Cố Xuyên Sơn gật đầu đồng ý.
Tống Triết bước tới, dấu ấn gáy Cố Xuyên Sơn, với : “Cho mượn một giọt máu.”
Tôi nghi ngờ: “Có đó? Lúc ông thầy gọi Sơn Quỷ còn nhảy nhót cả buổi mà. Anh làm gì đơn giản như làm trò thế ?”
Tống Triết đáp gọn lỏn: “Đảm bảo.”
Anh đâm ngón tay , nhỏ một giọt máu dấu ấn. Ngay lập tức, một làn khói đen trào , tụ giữa trung thành hình dáng một con mèo. Tôi đưa tay túm lấy nó theo lời Tống Triết, lập tức khói tan, để một vệt nhớt đen dính trong lòng bàn tay.
Tôi nhăn mặt: “Chỉ thôi á? Ghê quá .”
Tống Triết : “Hồn phách đã kết thúc nhân quả thì thể lưu dương gian lâu.”
Hôm đó, Cố Nhạc tan vệt nắng chiều cuối cùng.
Cố Xuyên Sơn khôi phục thần trí. Việc đầu tiên là thay máu bộ hầu trong nhà họ Cố.
Sau đó, ông dẫn theo vệ sĩ mới tới căn nhà phát mãi của , nơi Nhạc Nhi từng sống.
Căn hộ chỉ vỏn vẹn tám mươi mét vuông, nhỏ tới nỗi làm ông bật : “Không ngờ con gái sống khổ thế … nhà bé tới mức dắt chó dạo còn khó mà xoay …”
Tôi bên thấy ái ngại vô cùng.
Dưới sự chỉ đạo của chuyên gia, từng mảng tường đục , cuối cùng lộ bộ hài cốt chôn trong xi măng. Cố Xuyên Sơn phun một ngụm máu, nhưng vẫn cố nén đau, tự tay thu dọn hài cốt, mang về an táng tử tế.
Quản gia mới của nhà họ Cố khá thân thiện, đích thân lái xe chở tới khu biệt thự.
“Lão gia dặn , một đổi một. Căn thứ nhất hàng thứ hai là dành cho cô, mong cô đừng chê.”
Tôi căn biệt thự cái gara còn to hơn căn hộ cũ của , một câu “chê” cũng dám thốt . Chỉ biết cắn răng, chấp nhận vụ giao dịch bất công , nước mắt lưng tròng chảy xuống theo khoé miệng.
Hôm , nhận 20 triệu tiền công, kèm theo tin nhắn của Tống Triết: “Tôi còn vài vụ cần xử lý, cô hứng ?”
Tôi suy nghĩ một lát trả lời: “Nói thật , đang coi là đạo cụ đúng ?”
Tống Triết: “. là loại đạo cụ một vụ một triệu trở lên.”
Tôi: “Đậu xanh. Thành thật quá đáng… Mà từ chối nổi.”
“Đợi ba phút, mua xe đã.”
Đến ngày Lục Thừa Dương thi hành án tử hình, dẫn lão quỷ lén đến gần khu hành hình. Dự định là, đợi chết thành quỷ, thì cho lão quỷ xử luôn một lần nữa, chủ trương là để tra nam cơ hội đầu thai.
Chờ từ sáng tới tối, nửa đêm, vẫn thấy hồn ma của Lục Thừa Dương .
Tôi lẩm bẩm: “Lẽ nào thi hành án tử mà cũng làm sai?”
Tính toán thời gian thì chết từ lâu .
Lão quỷ cũng càu nhàu: “Ừ ha… nếu ở thời Thanh, chém đầu chắc cũng chặt tám lần . Giờ còn thấy !”
À quên , từ vụ nhà họ Cố, Cố Xuyên Sơn đã đốt cho lão quỷ cả bộ nội thất cao cấp. Giờ ngày thường việc gì, lão cứ ổ trong sofa nhà . Bị bắt ngoài thế , về nhà, lão cáu lắm.
lúc đó, điện thoại Tống Triết gọi tới.
“Đừng đợi nữa, quên . Người xử tử thì hồn đánh tan luôn, cơ hội thành quỷ .”
Tôi: “Hả… Cái cách mà khoa học và tâm linh đan xen … trơn tru đến đáng sợ.”
Lão quỷ chửi ầm lên, leo lên nóc xe, gào: “Lần tra kỹ hãy gọi ! Lái xe , hóng gió!”
Tôi đạp ga, để lão quỷ hưởng một chuyến rong ruổi gió mát tự do.
Khi ngang bệnh viện, trong gió vang lên tiếng non nớt của một đứa bé.
Lão quỷ bật : “Nghe thấy ?”
Tôi gật đầu: “Nghe .”
“Không biết đời Cố Nhạc tên là gì nữa.”
Lão quỷ đáp: “Tên gì cũng … bình an là .”
-HẾT-