Công Đức Thâm Hậu Trở Thành Đạo Cụ - Chương 1
Đêm đầu tiên, gần nửa đêm, đèn vốn đã tắt bỗng sáng bừng.
Ánh sáng vàng chập chờn, ngừng nhấp nháy như đèn quán bar.
Tôi thử tắt mở công tắc, nhưng đèn vẫn cứ nhấp nháy. Trong khoảnh khắc, ánh sáng chuyển từ vàng sang xanh lục.
Một cơn gió lạnh thốc , cửa sổ bật mở. Gió mùa hè buốt giá như đông, khiến rùng một cái.
Tôi trầm ngâm hai giây lấy tờ quảng cáo dán ngoài cửa gọi thợ điện.
“A lô? Anh là Tống thợ điện ? Đèn nhà hỏng .”
Mười phút , thợ điện đến.
Bên chiếc áo ba lỗ là cơ bụng sáu múi gồ ghề. Chiếc mũ lưỡi trai che nửa gương mặt trai đến mức khó tin.
Tôi ngây , thời buổi làm thợ điện trai đến ?
Anh chăm chú, chút dò xét.
Tôi đỏ mặt cúi đầu, lẽ thích ?
Tiếc thay, buông lời ong bướm, chỉ lẳng lặng mở hộp đồ nghề kiểm tra. Nửa tiếng , mọi thứ đều bình thường, nhưng đèn vẫn cứ chập chờn.
Anh thở dài, lấy từ túi một thanh kiếm gỗ đào.
Tôi run rẩy: “Anh Tống… nửa đêm chơi bùa chú là thế nào? Tôi sợ lắm đó nha…”
Anh mỉm , lạnh lùng : “Sợ thì núp lưng .”
Tôi chần chừ, núp ngay , tay còn tiện thể sờ trúng cơ lưng rắn chắc… ừm, đáng giá.
Anh Tống xông nhà tắm, nơi ánh đèn yếu ớt nhất. Bên trong, bóng đen cuồn cuộn, tiếng rên rỉ ghê rợn vang lên.
Ba phút , mọi thứ yên ắng.
Đèn sáng rực.
Sự cố “đèn chập” giải quyết.
Anh thu kiếm, : “200 đồng.”
Rồi luôn, để tên.
Tôi tức tối. Còn kịp kết bạn!
***
Đêm thứ hai, căn nhà bắt đầu “chơi chiêu”.
Ánh trăng như nước, chiếu căn phòng tối om. Trong ánh sáng mờ nhạt, thấy một nữ quỷ mặc váy cưới đỏ, tóc dài tới eo, đang lơ lửng cách mặt đất một gang tay.
Cô cất giọng the thé hát tuồng:
“Nay là song thọ lục tuần cha mẹ,
Con về quê mừng, lòng hiếu quên…”
Càng hát càng quái dị, đến khi cô đầu , một gương mặt trắng bệch, nụ lạnh lẽo, khóe mắt tuôn hai hàng máu tươi.
Cô : “Cô nương… thể cho vay ít tiền… mua mạng ?”
Tôi sợ chết khiếp, cuống cuồng bấm số của Tống. ba số đều báo máy bận.
Thấy móng tay nữ quỷ sắp móc mắt , buông điện thoại. Một cước đá bay cô , đè lên đánh túi bụi.
“Má mày, tao nhịn mày hai ngày đó! Mày chơi đèn nháy thì thôi , trai tao còn nhắm mắt cho qua. Giờ nửa đêm ngủ ở đây hát tuồng hả?!”
Và đó mới chỉ là khởi đầu…
“Quấy nhiễu dân chúng mà biết ? Loại hàng ba như mày ( nguồn gốc, nhãn mác, kiểm định), đợi chú công an đến xem mày chạy ! Còn dám vay tiền tao hả? Chị đây cái gì cũng , chỉ tiền nhé!”
Nữ quỷ rú lên một tiếng chói tai, trong nháy mắt biến thành gương mặt xanh lè với hàm răng nanh đáng sợ. Móng tay của nó đón gió mà dài , trơ trơ mọc thành năm phân móng đen nhọn hoắt.
Nó chuẩn tụ lực bay lên thì túm lấy gấu váy, kéo mạnh xuống đất.
“Bay hả? Có bằng lái bay ? Khai báo ? Mày mua quyền bay tầm thấp mà bay loạn xạ hả?”
Nữ quỷ tức giận định phản công, nhưng móng vuốt chạm liền kim quang dày đặc cháy xèo xèo, nó đau đến rú rít, miệng gào lên thảm thiết.
Nó kinh hãi hỏi: “Cô là thần thánh phương nào, công đức dày như ?”
Tôi chỉnh cổ áo, lạnh: “Tao là tuyệt đối.”
Vài đòn đánh như búa bổ giáng xuống, nữ quỷ khuất phục. Nó ôm mặt bầm tím, co ro rúc góc tường, thút thít : “ là nghiệp chướng mà. Chết đã mười mấy năm từng hại . Khó khăn lắm mới gặp một cô gái yếu ớt, tính dọa chơi cho vui, ai ngờ… Hôm qua thằng thợ điện đó suýt đánh cho hồn phi phách tán. Hôm nay con bé yếu đuối còn kinh hơn. Không những đánh, mà còn dùng công đức ép . Hu hu hu… Người làm thì áp lực, làm quỷ còn áp lực hơn!”
Không bao lâu , máu và nước mắt văng khắp nơi, mà khiếp vía.
“Đừng nữa!”
Tôi quát: “Căn nhà đấu giá pháp lý tuy rẻ, nhưng cũng hơn chục triệu một mét vuông đấy. Mày làm bẩn mà tẩy thì định dùng tiền âm phủ để sửa nhà ?”
Nữ quỷ thân run lẩy bẩy, co rúm trong góc.
Lúc , cửa phòng một cú đạp tung . Anh thợ điện trai, tay cầm kiếm gỗ đào, thân pháp nhanh nhẹn xông : “Yêu nghiệt! Còn dám hại !”
Anh quát lớn, vung kiếm định chém.
Tôi sững , liền hét to ôm chặt lấy Tống: “Hu hu hu… đáng sợ quá hu hu…”
Vừa , sờ cơ bụng săn chắc lớp áo .
Ai bảo nhà ma đáng sợ chứ?
Nhà ma thế , thơm quá mất!
Nữ quỷ trong góc từ từ dậy, lên tiếng: “Thôi đủ , cho chuyện tử tế chút . Tình cảnh , rốt cuộc là ai nên sợ ai ?”
Ba phút , nữ quỷ thu hồ lô.
Tôi mắt đỏ hoe, níu lấy vạt áo Tống Triết buông: “Anh ơi… em chỉ một … sợ lắm.”
Tống Triết gật nhẹ đầu: “Con gái ở nhà ma thì nguy hiểm thật. Theo !”
Tôi e lệ gật đầu, thu dọn vài món cùng khỏi nhà.
Dọc đường bộ, đưa một bùa hộ thân, dặn dặn : “Một lát làm nhiệm vụ nguy hiểm. Cô nhất định tránh xa.”
Tôi với đôi mắt lấp lánh: “Oa… gì trai cảm giác an thế !”
Không lâu , tiếng nổ đinh tai vang lên ở đằng xa. Một bé buộc tóc củ tỏi chạy như bay tới, chạy : “Sư ! Con quỷ già đó dữ quá!”
Từ xa, một giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Mau tới hỗ trợ! Hôm nay kìm nó, cả con phố sẽ gặp nạn!”
Tống Triết một cái, lập tức lùi về, nép góc tường.
Loại chiến đấu cấp độ , thứ mà một cô gái nhỏ yếu đuối như thể dính .
Anh hài lòng với phản ứng của , rút kiếm gỗ đào lao . Ngay lập tức, ánh sáng trắng chói lòa lóe lên.
Giọng nữ than thở: “Xong … chậm một bước!”
Một luồng máu đỏ sẫm như đen lao thẳng về phía , mùi tanh tưởi kinh tởm đến buồn nôn.
Tống Triết hét lớn: “Thẩm Giai! Chạy mau!”
luồng máu đến nhanh, chỉ chớp mắt đã mặt : “Khặc khặc khặc… Không ngờ còn một phàm. Vừa , ăn ngươi lót !”
Nó độc ác lao . Tôi nhăn mặt, ngửi thấy mùi thối liền đá thẳng nó: “Thối chết ! Làm ma cũng sạch sẽ một chút. Ra ngoài mà hôi thế ai chẳng ghét? Không thấy mất mặt ?”
Cú đá khiến nó văng , lộ nguyên hình là một lão quỷ tóc dài.
Hắn sững sờ, tin nổi: “Ngươi… ngươi dám đá ?”
“Sao? Không đá ? Thế thì…”
Tôi nhấc gậy gỗ bên cạnh…
“… đập cũng !”
“Mà giờ mới nhớ … hôm nay mang giày mới. Đá ông phí giày!”
“Đứng yên đấy, đừng chạy. Chạy là đập lệch!”
Sau một hồi “bình bịch bốp bịch”, lão quỷ đập thành một khối lập phương vuông vức. Mắt mũi méo xẹo vì ép méo hình.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai? Ta là lão quỷ ba trăm năm đó! Ngươi chẳng chút khí tức tu luyện nào, …”
Rầm!
Tôi đập thẳng miệng : “Im miệng! là phiền! Thời nay mà còn khoe thâm niên. Xây dựng đất nước đến trăm năm, mà ngươi là di tích triều còn dám lộng hành? Xứng đáng đánh!”
Tống Triết chạy tới, thấy trắng trẻo sạch sẽ, cạnh khối lập phương lão quỷ, lặng một lúc: “Cô đánh ?”
Tôi ném cây gậy .
Tôi nhào lòng , nức nở: “Hu hu hu… dọa chết đó!”
Tống Triết dẫn tới một biệt thự xa hoa, bên trong chứa đựng một đám --.
Lão nam quỷ thu phục hôm qua cùng cô nữ quỷ nhỏ trong nhà ma đều nhốt trong hộp kính đặt ở một góc.
Mấy còn thì chống cằm như đang xem biểu diễn.
Cậu bé dễ thương chép miệng: “Chị giỏi thật đó nha!”
Cô chị gái khí chất ngời ngời thì : “Em gái , học đạo từ ai ?”
Tôi cúi đầu lí nhí: “Em… chỉ là bình thường thôi mà.”
Lão nam quỷ bỗng gào lên: “Con mẹ nó! Nói phét! Người thường mà một cước đá bay lão tử về nguyên hình ?”
Cô nữ quỷ nhỏ cũng gật đầu như giã tỏi: “ đó đúng đó! Cô còn cưỡi lên mà đánh, đánh xong còn tranh thủ sờ mó soái ca! Tôi , nhưng cổ đúng là chó!”
Tôi ấm ức, bĩu môi nghĩ: “Sao như chớ…”
Tống Triết khẽ hắng giọng, mọi lập tức im re.