Cô ấy Không Làm Thư Ký Của Tổng Tài Nữa - Chương 7
Tôi cho đôi mắt cho đã.
Ba mét sàn cửa, lau qua lau 50 lần vẫn thấy đủ.
Sàn gạch bóng loáng đến mức còn sáng hơn cả chỏm đầu hói của trưởng phòng tài vụ.
Thẩm Dạ , thấy chình ình cửa, lời trách mắng còn kịp —
Hắn đã trượt chân, té cái bịch.
“……”
“Tôi hỏi … , ý là… chứ?”
Hắn đỡ mắt kính lệch, gào lên:
“Kỷ Nam Từ! Cô rốt cuộc là chọc tức chết đúng ?!”
Tôi lặng lẽ lùi hai bước.
Người đến ngày là , mà trông như tới… ngày dượng.
“Cô đừng quên ai là trả lương cho cô đấy!”
Tôi ba bước hóa hai, lao thẳng đến, trượt chân quỳ một phát sát đất như cầu thủ sân cỏ.
Vỗ vỗ ngực , mắt rưng rưng:
“Đừng tức mà, coi như xin đó.”
Lương tháng … còn lãnh.
19
Thẩm Dạ tham dự một buổi tiệc rượu.
Hắn kéo theo cùng.
Trước giờ từng tham dự mấy thứ kiểu .
Chắc lần “dượng” nhập, nổi hứng .
Hắn còn thuê hẳn stylist và chuyên viên trang điểm riêng cho .
Tôi chỉ một hàng váy hội: “Thật sự chọn tùy ý?”
Hắn chống cằm gật đầu.
“Mặc cái gì cô . Bình thường cô ăn mặc quê mùa quá.”
mà—nếu quê mùa thì gây sự.
Tôi do dự:
“Hay là… thôi ?”
Hắn thẳng dậy, sắc mặt nghiêm túc:
“Thư ký Kỷ, hình như cô vẫn hiểu rõ ý . Tôi là—cô thể mặc bất kỳ thứ gì thích, đó là quyền bình đẳng mà cô xứng đáng trong giới hạn cho phép. Tôi thể bảo vệ cô.”
Lòng dậy sóng.
Từng câu từng chữ như nện xuống tai, vang lên đầy dứt khoát.
Tôi biết dáng gợi cảm của , biết là phụ nữ, quấy rối cũng của .
từng ai với như thế.
Tôi chỗ dựa vững chắc lưng, nên luôn theo bản năng tự giới hạn bản thân để tránh rắc rối.
Một hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả, khơi dậy bao đợt sóng ngầm.
Tôi bước khỏi phòng thử đồ, là một chiếc váy đuôi cá màu đen, hở vai trần và lưng.
Thẩm Dạ che mũi, mặt đỏ bừng.
“…Chắc chắn là mặc cái hả?”
“Không ?”
Giọng trầm thấp:
“Đẹp quá mức… làm cảm thấy xứng với cô.”
Tôi nhịn bật .
là với vóc dáng của , trùm bao tải cũng .
Hề hề.
Buổi tiệc rượu đông , thật thật giả giả lẫn lộn.
Tôi còn thấy lão già từng quấy rối .
Lão xoa cái bụng bự, dán ánh mắt nhơ nhớp lên .
Hai mắt ti hí đảo điên, chút tử tế.
“Ồ, là cô Kỷ đấy ? Lâu quá gặp, ăn mặc gợi cảm ghê.”
Bao lâu gặp, ông vẫn hèn hạ như xưa.
Tôi trợn mắt, giơ tay làm động tác cắt chim đáp lễ.
Mặt lão càng thêm gian, giơ ly rượu định gần .
Bỗng—một ngón tay kẹp khăn lụa chọt thẳng cái bụng phệ của lão.
“Tránh .”
Thẩm Dạ thu tay về, lạnh nhạt :
“Giám đốc Dương, nhất nên biết giữ cách với khác. Nhỡ gây sảy thai thì ai gánh?”
Hắn khẽ ngửi nhíu mày:
“Giám đốc Dương , ông nặng mùi thế? Có bàng quang nối với tuyến lệ , nước tiểu rỉ lên mắt nên ai cũng thấy ‘gợi cảm’?”
Lão giận đến mức mặt đỏ bừng, mắt trợn trừng.
“Thẩm tổng, dạo vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe thì ảnh hưởng gì đến cái bản mặt rùa của ông. Ông soi gương ? À nhỉ, biết hổ thì soi cũng vô ích. Cái mặt ông giống như oan hồn đòi mạng, thân dơ dáy đổ nước sôi cũng chẳng sạch .”
Lão đỏ mặt tía tai, giận tức, nhưng nghĩ câu gì để chửi .
Miệng độc quá.
Thẩm Dạ vỗ vỗ bụng phệ của lão, mắt đầy khinh thường:
“Ruột thẳng nối não, giảm cân thì giảm luôn chất xám.”
“Nghĩ xem làm giải thích vụ biển thủ quỹ với rể ông .”
“……”
Hắn kéo rời khỏi đó, bước đầy khí thế.
Chuyến tới chỉ để… mắng ?
mà…
Sướng thật.
20
Hôm nay, và sếp cùng xin nghỉ phép.
Hắn hỏi .
Tôi viếng mộ.
Hắn khẽ ho một tiếng: “Tôi đưa cô nhé? Tiện thể thăm hỏi gia đình nhân viên luôn.”
Tôi lắc đầu: “Không.”
“Hai 5 vạn, cho cùng.”
Lời đến miệng liền bẻ cua gấp: “Cũng… hẳn là .”
Trong nghĩa trang, bia mộ rơi đầy lá khô.
Năm nào cũng đến, để tưởng nhớ họ, chỉ đơn giản để họ thấy— sống đến mức nào.
Tôi còn mắng thầm trong lòng.
Thì thấy Thẩm Dạ từ trong áo lấy một chai Mao Đài, đổ lầm bầm gì đó.
???
Tôi nghẹn họng tại chỗ.
Anh đừng quá đáng chứ.
Tôi còn từng đốt nổi một tờ giấy cho họ, đến lượt , đem cả rượu tưới?
Tôi : “Họ đối xử với chẳng gì cả.”
Lưng khựng , tay nhanh chóng dựng chai rượu.
Quay qua bia đá : “Coi như nãy giờ xàm.”
Sau đó, dứt khoát tưới hết phần rượu còn lên ngôi mộ bên cạnh chẳng biết của ai.
Vừa tưới lẩm bẩm:
“Chú , biếu chú uống đỡ, hai ngụm thiếu … chú qua bên cạnh đòi nhé.”
“……”
Người lúc nào cũng lạnh như băng , giờ ngốc vụng.
Tôi bóng lưng , tài nào rời mắt nổi.
Một lúc lâu , khẽ thở , môi chậm rãi cong lên.
Tiền và sắc, rốt cuộc vẫn ngã vì một thứ.
Huống chi, cả hai.
21
Tối hôm đó, đăng nhập tài khoản từng khiến mất mặt mạng.
Đăng một dòng trạng thái.
Tôi :
“Lỡ thích đối thủ một mất một còn thì làm ?”
Bình luận đầu tiên là:
“Gả cho , hành hạ cho đã.”
Tên tài khoản: “Tổng tài thuần khiết, thư ký lẳng lơ”
Chưa đầy một lát, điện thoại reo.
Thẩm Dạ gọi đến.
Hắn : “Kỷ Nam Từ, ở đây một thương vụ đầu tư, cô tham gia ? Đầu tư thấp, rủi ro, lợi nhuận cực cao.”
“Nghe như lừa đảo.”
Hắn khẩy: “Tôi nhiều tiền như , cần lừa cô ?”
“Là vụ đầu tư gì?”
“Xuống đây, trực tiếp.”
Tôi cửa sổ xuống, đúng là chiếc xe quen thuộc đậu nhà.
Tôi khoác áo xuống , lòng thấp thỏm.
Bước đến mặt , :
“Cho mượn 100,000 tệ.”
“……”
Trái tim nhảy loạn, lập tức bình tĩnh .
kiểu lừa đảo thật .
mà… vẫn chuyển cho 100,000 tệ.
Ánh mắt lóe lên, lập tức cất điện thoại.
“Nếu đồng ý làm bạn gái , cô sẽ nhận 1 triệu và một .”
“Nếu từ chối, quyên góp bộ bỏ trốn. Cô suy nghĩ cho kỹ.”
“……”
Anh đúng là đồ khốn thật sự.
“Nếu kết hôn thì ?”
“Thế thì quá tham , còn dám nghĩ đến.”
“Vậy thì, cho tham lam một chút đấy.”
Ánh mắt lập tức bừng sáng, ôm chặt lấy .
Khẽ :
“Sau bán nữa.”
“…Anh phát hiện từ khi nào?”
“Ngay từ lần đầu tiên. Cô nhận tiền xong sẽ vui, lần nào cũng mời ăn ngon.”
“……”
Hóa … con thể sống quá lương tâm.
Đến lúc nên ác, thì ác thôi.
Không còn cách nào khác— giờ đã hai 26 tuổi.
Lứa tuổi còn dễ động lòng hơn cả năm 18.
Tình yêu đến như sóng trào cuốn tới, mãnh liệt đến mức giơ tay đầu hàng.
Tôi nhớ đến cái túi bình an .
Hôm đó khi cúp máy, mở xem.
Bên trong là một lá bùa hộ mệnh và một mảnh giấy nhỏ.
Trên giấy :
You had me at hello.
Tôi đã yêu em từ lần chào đầu tiên.
Tôi cũng .
(Kết thúc)