Chồng Tôi Là Yêu Ma Mê Hoặc - Chương 4
Chưa kịp đánh giá mẫu thứ ba, chuông điện thoại đã vang lên dồn dập.
Tôi bắt máy, đầu dây bên là giọng trầm thấp, khàn đặc và căng thẳng của Cố Dịch Xuyên:
“Khê Khê… em đang làm gì ?”
Tôi xoay xoay cây bút tay, lười biếng đáp:
“Không làm gì cả.”
lúc , Sen Tây đã thay đồ xong, chút ngại ngùng bước đến bên cạnh .
“Cô Ôn… bộ hình như rộng thì .”
Cậu trai trẻ hình như còn tham vọng hơn tưởng.
Tôi nhướng mày, cố tình làm như thấy tiếng gọi lần nữa của Cố Dịch Xuyên.
Thay đó, dùng bút đo sơ qua chiếc vest satin mà Sen Tây đang mặc:
“Ừ, đúng là rộng thật. mà tới to… chỗ đó của …”
Còn kịp hết, điện thoại bên đột ngột phát tiếng gào nghẹn ngào và mất kiểm soát từng thấy:
“Lớn… Khê Khê… cái của lớn…”
“Tút”— dứt khoát cúp máy.
Tôi thể tiếp tục chịu đựng sự trốn tránh của Cố Dịch Xuyên nữa.
Nếu , cũng ngại làm phụ nữ xa, dạy cho một bài học.
Bên cạnh, Sen Tây dè dặt hỏi nhỏ:
“Cô Ôn… chồng cô sẽ giận chứ?”
“Ai biết . Cậu thử luôn mấy bộ khác .”
Tôi “ bụng” đưa thêm cho một bộ vest lụa đỏ đậm khác.
Bộ còn hở hơn cả cái , thậm chí phần lưng gần như để trần bộ.
Studio của cách công ty Cố Dịch Xuyên gần, vốn ban đầu chọn chỗ là để tiện cho .
Lái xe từ đó qua đây chỉ mất mười phút.
Nếu chạy hết tốc độ, thời gian còn ngắn hơn nữa.
lần , tốc độ của Cố Dịch Xuyên vượt xa cả dự đoán của .
Chỉ mới năm phút, ngoài cửa đã vang lên tiếng động.
Cố Dịch Xuyên mặc vest xộc xệch, thở gấp gáp.
Tay bám lấy khung cửa, đốt ngón tay trắng bệch.
Anh ngẩng đầu lên, thấy Sen Tây đã thay xong bộ vest đỏ mê hoặc, đang xoay một vòng mặt .
“Cô Ôn, trông ?”
10
“188, 105, 75, 97, 18.”
Cố Dịch Xuyên một tràng số liệu, chắn ngay mặt Sen Tây.
Tách khỏi .
“Xét về số đo, mặc bộ chắc chắn sẽ hơn .”
Khuôn mặt Cố Dịch Xuyên chìm trong bóng tối, khó đoán cảm xúc.
từ góc độ của , vẫn thấy rõ đường quai hàm căng chặt của .
“Xin , hình như giới thiệu… Tôi là chồng của Khê Khê, Cố Dịch Xuyên.”
Khóe miệng Sen Tây khẽ giật, định gì đó—
Thì câu hỏi tiếp theo của Cố Dịch Xuyên chặn .
“Cậu biết nấu ăn ?”
Chuyển chủ đề quá nhanh, Sen Tây theo phản xạ lắc đầu.
Cố Dịch Xuyên khẽ nhếch môi:
“Cơm Khê Khê ăn mỗi ngày đều do nấu.”
“Cậu biết massage ?”
Sen Tây lắc đầu.
“Hừ, mỗi cuối tuần, Khê Khê đều massage thân.”
Đến đây, Sen Tây câm nín.
“Ra ngoài , Sen Tây.”
Chính chủ đã đến, vai phụ nên lui .
Tôi cắt ngang màn so đo của Cố Dịch Xuyên.
Sen Tây cẩn thận gật đầu với , đó lập tức đầu bước nhanh cửa.
Trước khi còn nháy mắt với một cái.
Dãy mẫu nam từng rầm rộ ngoài cửa giờ cũng biến mất còn bóng dáng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên thấy một Cố Dịch Xuyên… tính chiếm hữu mạnh như .
Bất ngờ, tầm mắt bóng chắn mất.
Hàng mi dài cụp xuống, che đôi mắt đang dần tối .
Cổ họng Cố Dịch Xuyên chuyển động, hồi lâu mới khó khăn một câu:
“Em… thích ?”
Tôi trầm ngâm một lúc, bình thản đánh giá:
“Sen Tây đúng là trẻ trung, gương mặt cũng tệ, còn body thì hình như cơ bụng cũng…”
Tôi một câu, Cố Dịch Xuyên tiến gần một bước, cho đến khi dồn sát bàn.
Tôi càng , tay càng run, cho đến cuối cùng nhịn ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe đối diện với .
Bên trong chứa đầy nước mắt rơi, là tuyệt vọng lẫn cam lòng.
Như thể đả kích quá lớn, Cố Dịch Xuyên gào lên như phát điên:
“ biết nấu ăn! Cũng biết massage!”
“Trẻ thì ? Buông thả như thế!”
“Khê Khê, chẳng em thích kiểu đó ? Tại ?”
Ngay khoảnh khắc đó, chiếc mặt nạ luôn dịu dàng định của rách toạc.
Anh cẩn thận bế đặt lên bàn, gần như ngẩng lên với tư thế đầy hèn mọn.
“Thật … cũng …”
“Mỗi tối đều tập luyện đến muộn… Em thử chạm , xin em…”
Anh giật tung hàng nút vest bằng một tay.
Tay kéo, đặt lên vùng cơ bắp nóng rực đầy rõ nét— tiếp tục trượt xuống, đụng …
Một khối kim loại lạnh buốt.
Tôi sững sờ .
Tim bắt đầu đập lệch nhịp.
Cố Dịch Xuyên… mà thật sự đeo cái đó…
“Chỉ em giữ chìa khóa của , chỉ em… mới thể giải phóng .”
“Anh sẽ buông thả khát khao như nữa… Nên, em thể… đừng rời bỏ ?”
Cảm giác lạnh của chiếc chìa khóa trong túi khiến chết lặng mấy giây.
Và chính trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt Cố Dịch Xuyên vụt tắt.
Anh khổ, ôm mặt lùi mấy bước:
“Đến làm chồng em, cũng xứng …”
“Phải , còn là quý ông dịu dàng mà em từng thích nữa… Anh giờ chẳng còn gì đáng giá…”
Sự tự trách đến tự hủy của khiến tim như đâm.
Tên … thật sự thể dạy nổi ?
Hay là tình yêu của , đáng tin đến thế?
Tôi quyết định nhịn nữa, đưa tay kéo mạnh cà vạt của , kéo về phía .
“Anh thể hết ?”
“Nửa câu của là—Tôi thích Sen Tây.”
“Vậy em thích…”
“Người thích là đấy, đồ ngốc.”
11
Trong ánh mắt sững sờ của Cố Dịch Xuyên, cúi hôn mạnh lên môi .
Mang theo cả cơn giận vì giấu giếm, hôn đầy ngang ngược, chút nương tay.
nhanh, đã phản công, môi lưỡi quấn lấy , nhanh chóng giành quyền chủ động.
Khốn thật, hổ danh là mị ma, kỹ năng hôn giỏi đến thế cơ mà.
Kết thúc nụ hôn, ánh mắt Cố Dịch Xuyên trở nên mơ màng, khuôn mặt nhẹ nhàng dụi cổ .
Nhịp thở hỗn loạn phả lên da thịt, khiến nóng bừng từng tấc một.
“Khê Khê… Khê Khê…”
Anh thì thầm gọi tên .
Hương thơm quyến rũ nồng đậm, biết từ lúc nào đã tràn ngập khắp căn phòng.
Tôi thấy hai chiếc sừng nhỏ lấp ló đỉnh đầu , nhịn bật .
“Thật , từ đầu từng ý định ly hôn với , Cố Dịch Xuyên.”
“Tôi chỉ …”
“Nói gì cơ?”
“Nói rằng đã thức khuya luyện cơ bụng vì .”
Tay nhẹ nhàng lần đến phần cơ bụng đầy mê hoặc của .
Còn đang run nhè nhẹ, sức sống dồi dào thật đấy.
“Còn nữa, về thứ mà giấu kỹ…”
“Giấu gì cơ?” – Cố Dịch Xuyên hỏi , giọng cứng ngắc.
Ngay lúc , tay đã vòng lưng , cho đường trốn.
Đầu ngón tay khẽ vẽ một vòng, chiếc đuôi hình trái tim màu đen lập tức kiềm mà nhảy lòng bàn tay .
Tôi nghiêng đầu, hạ mắt , từng chữ từng chữ chậm rãi cất lên:
“Đây chẳng là đuôi của , yêu mị ma của ?”
12
Cố Dịch Xuyên ngơ ngác , nhưng chỉ trong chốc lát.
Ánh mắt tràn ngập những mảnh vỡ tan tành:
“Xong … em đã biết hết… Cái thân thể của bây giờ dơ bẩn đói khát…”
“Anh đã thử nhiều cách, nhưng thể trở như cũ nữa.”
“Khê Khê… nếu em chán ghét … thì thể… đừng… đừng vứt bỏ … …”
Giọng Cố Dịch Xuyên càng càng nhỏ, thậm chí còn mang theo tiếng nghẹn.
Tôi thở dài, đưa tay nâng cằm lên.
Đôi mắt xinh đã ướt đẫm nước, khiến tim như siết chặt.
“Cố Dịch Xuyên, chán ghét bao giờ chứ?”
“Tôi biết hiểu nhầm từ , nhưng nhớ kỹ cho —”
“Không phụ nữ nào từ chối đôi sừng nhỏ , với cái đuôi cả.”
Tôi nhân cơ hội đó, mạnh tay bóp lấy chiếc đuôi đang run rẩy trong tay, cùng với hai chiếc sừng nhỏ đang rung rinh đầu .
Chỉ mấy động tác thôi, Cố Dịch Xuyên đã kìm nổi mà run rẩy khom lưng .
Tiếng thở gấp dồn dập bật khỏi môi.
“Em… đừng như …”
chiếc đuôi hình trái tim thành thật.
Chóp đuôi ngừng vẫy mạnh.
Dưới hương thơm nồng nàn, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.
Hormone bắt đầu náo loạn.
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà đáp thẳng:
“Không. Đây là hình phạt cho việc đã giấu .”
“Anh là mị ma chứ câm điếc, chịu mở miệng hỏi lấy một câu?”
“Anh biết mỗi lần từ chối khó chịu đến thế nào …”
Nói đến đây, nhịn mà nổi giận.
Lực tay cũng mạnh hơn.
Người đàn ông mặt nhắm mắt , sắc đỏ lan khắp cổ, gân xanh hằn lên rõ rệt.
Toàn thân nóng bỏng đến đáng sợ.
Tôi chợt nhận điều gì đó, lập tức lôi chiếc chìa khóa trong túi .
Cơ thể Cố Dịch Xuyên run rẩy dữ dội, thử mấy lần mới cắm chìa khóa ổ.
Ngay khoảnh khắc thiết tháo , cái đuôi trong tay bật mạnh một cái.
Cùng với tiếng rên khẽ kìm nén của , lòng bàn tay bỗng nóng rực.
Cố Dịch Xuyên hổ , ánh mắt còn vương sắc hồng tan:
“Khê Khê… xin … làm bẩn em …”