Chó Hoang Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 3
13
Hứa Dã bắt đầu điên cuồng kiếm tiền.
Ban ngày làm tài xế xe tải ở công ty vận chuyển.
Ban đêm làm vệ sĩ cho quán bar.
Lần đầu tiên thấy mặc vest, dáng thẳng tắp, tuấn tú đến chấn động.
Vai rộng eo hẹp, là biết đầy năng lượng đàn ông.
Khi đến quán bar đó, gặp Chu Thiên Hòa.
Tấm ảnh hiểu lầm đó cũng chụp ở đây. Quán bar là của bạn Chu Thiên Hòa mở, nên giữa nam nữ chính nhất định vô vàn liên hệ.
Tôi ở quầy gọi một ly cocktail trái cây, chờ Hứa Dã tan ca.
“Cô để mời.”
Giọng Chu Thiên Hòa lạnh nhạt vang lên, đôi mắt xinh ánh lên một nụ đến đáy. Môi đỏ da trắng, dùng từ “yêu nữ” để miêu tả cô là quá hợp.
Để tạo sự đối lập, trong truyện đã khắc họa và Chu Thiên Hòa thành hai tuýp khác biệt.
Tôi là đóa bạch liên hoa đáng thương yếu đuối, còn Chu Thiên Hòa là đóa hồng nóng bỏng đầy táo bạo.
Tôi từ chối nhẹ nhàng: “Không cần , tự trả .”
Cô nhướng mày: “Cô là… bạn gái của Hứa Dã?”
Tôi mỉm : “ .”
Cô thẳng vấn đề: “Phải trả bao nhiêu tiền cô mới chịu rời xa ?”
Tôi đáp sự vô lễ , ngược hỏi : “Cô thích ở điểm nào?”
Rõ ràng cô khựng một nhịp.
“Có lẽ vì… … dễ ngủ cùng.” Chu Thiên Hòa nở nụ đầy ẩn ý.
Phải .
Từ đầu đến cuối, cuốn tiểu thuyết tràn ngập dục vọng.
“Cho dù đã bạn gái, cô cũng ngại ?”
“Không ngại.”
Nữ chính của cuốn sách đúng là chẳng bao nhiêu cảm giác đạo đức.
Tôi khẽ thở dài một .
“Không biết hổ thì… cũng do cô, do cốt truyện đấy.”
Tôi vỗ mạnh lên vai cô :
“ mà đời , chỉ mỗi Hứa Dã là đàn ông.”
Chu Thiên Hòa nhíu đôi mày xinh .
“Nói thật, chẳng hứng thú đấu đá với cô làm gì, đàn ông mà thôi, cần thì bỏ…”
Câu dang dở, cô chợt chuyển sang dáng vẻ quyến rũ, nhoẻn môi .
“Em gái nhỏ, cho cô 10 triệu, rời khỏi .”
Tay run lên, suýt nữa giữ nổi ly rượu thủy tinh trong tay.
Chỉ cần Chu Thiên Hòa chút suy nghĩ khác biệt, cốt truyện lập tức kéo cô về đúng quỹ đạo.
Dù cô là nữ chính… cũng chỉ là một NPC điều khiển bởi cốt truyện.
Tôi đầu về phía Hứa Dã, đang sải bước nhanh về phía .
Chóp mũi bỗng cay xè.
Anh hiểu nhầm rằng bắt nạt, nhíu mày về phía Chu Thiên Hòa.
“Không, cô .”
Tôi cuống cuồng nắm lấy tay Hứa Dã:
“Chúng về nhà, về nhà nhé… ?”
14
Sức mạnh của cốt truyện là điều thể kiểm soát.
Rõ ràng hôm Hứa Dã mới hứa sẽ cùng một chuyến thật xa, tham gia cuộc thi ngày mai.
Vậy mà hôm , vẫn xuất hiện ở trường đua.
Trong nguyên tác.
Trận đua thứ hai của , vì đối thủ ôm cua thất bại, vô tình kéo luôn xe của khiến mô-tô mất kiểm soát, lăn thẳng ngoài đường đua. Túi khí trong bộ đồ bảo hộ kịp thời bật cứu một mạng, nhưng thân tránh khỏi vô số vết bầm tím.
Chu Thiên Hòa yêu những vết thương hoang dã cơ thể .
Nó mang đến cho cô vô số cảm hứng sáng tạo.
Cô bệnh hoạn hôn hôn những vết thương đó.
Tôi khán đài, tim nhói từng cơn theo.
Mô-tô lao nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, nhưng tai nạn vẫn xảy .
Chỉ là lần , hào quang nam chính dường như còn tác dụng.
Khoảnh khắc chiếc mô-tô vỡ vụn thành từng mảnh, túi khí… bật .
Giọng hệ thống, đã lâu thấy, vang lên trong đầu .
【Do nam chính tiếp xúc lâu dài với nữ phụ, phát sinh hành vi vượt ngoài kiểm soát. Hệ thống sẽ tiến hành cưỡng chế, tăng cường liên kết cảm xúc giữa nam nữ chính.】
Ý là gì?!
Tôi thấy đội ngũ y tế chạy ào đến, Chu Thiên Hòa cũng mặt trong số đó, cùng lên xe cấp cứu với Hứa Dã đang cáng.
Còn .
Một nữ phụ ác độc trong cuốn tiểu thuyết .
Vì giữ đúng bổn phận của nữ phụ, đã khiến nam chính thương nặng.
Hệ thống với , đây chỉ là một lời cảnh cáo nho nhỏ.
Nếu còn để cốt truyện đúng hướng, thì lần , Hứa Dã… thể sẽ chết thật.
Tôi trừng trừng, còn chút sinh khí: “Không thể để chết ?”
Hệ thống: “Phát hiện độ lệ thuộc và tình cảm của nam chính dành cho nữ phụ đã đạt tối đa. Nếu cô chết, sẽ mất kiểm soát, và đoạn tình cảm với nữ chính sẽ đứt gãy .”
Tôi nhắm mắt .
“…Được .”
15
Tôi bắt đầu nhận những món quà của đám công tử nhà giàu.
Sự “ngoan ngoãn” khiến hệ thống thu bộ các hành động trừng phạt với .
Không một ai trong số những đàn ông đó yêu như Hứa Dã.
gương mặt đủ để khiến họ điên đảo.
Tin nhắn từ Hứa Dã, trả lời. Cuộc gọi từ , cũng bắt máy.
Ban ngày, lượn lờ giữa các bữa tiệc xa hoa với những kẻ tiền như một đóa hoa xã giao.
Để mặc khác chụp từng khoảnh khắc mặc váy mỏng manh, cụng ly rượu, ngả nghiêng giữa đám đàn ông.
Tôi biết, những bức ảnh đó… sẽ đến tay Hứa Dã.
Khi chặn ký túc xá, thấy mặt vẫn còn những vết thương lành.
Tôi cố gắng kiềm chế bàn tay run rẩy của , cưỡng ép đẩy giọt nước mắt trở về.
Anh gầy nhiều.
“Tôi cần nữa.”
Đó là lý do chia tay mà chọn.
“Tôi thích tiền hơn. Mà thì kiếm tiền quá chậm, đến một cái túi Gucci cũng chẳng mua nổi.”
Lần đầu tiên, thấy khoé mắt Hứa Dã đỏ hoe.
“Nếu kiếm nhiều tiền… em sẽ tiếp tục yêu chứ?”
nhẫn tâm hất tay .
“Không.”
“Tôi rảnh để chờ lâu đến .”
Tôi còn một việc cuối cùng làm. Tôi đưa một chiếc thẻ phòng khách sạn.
“Dù thì… chúng cũng đã ngủ với ngần lần, kỹ năng của cũng khá .”
“Ngày mai thể đến đó tìm .”
Tôi còn một việc cuối cùng.
— Đó là tự tay đẩy Hứa Dã về phía nữ chính.
16
Khi thấy Hứa Dã bước phòng khách sạn,
Hệ thống như trút gánh nặng.
Tôi dội cho nó một gáo nước lạnh.
“Ngươi nghĩ bọn họ sẽ để ngươi toại nguyện ?”
“Cái gì?”
Tôi kiên định : “Chi bằng, để cược với ngươi một ván.”
Hệ thống khẽ: “Cược gì?”
“Tôi đã hành động đúng theo tuyến tình tiết của một nữ phụ ác độc . Phần của đến đây là kết thúc. …” Tôi khẽ , “Tôi cược, Hứa Dã và Chu Thiên Hòa sẽ trở thành con rối trong tay các . Dù , họ cũng sẽ tự thức tỉnh ý thức.”
“Làm thể?”
“Ngươi dám cược ? Nếu ngươi thua, trong vòng ba năm tới, mọi chuyện ngươi phép nhúng tay .”
Hệ thống im lặng.
Tôi tiếp tục khiêu khích: “Sao? Không đủ tự tin ?”
như dự đoán, chiêu khích tướng hiệu quả ngay.
“Thành giao.”
Hừ.
Ngay từ khi tạo hình trong cốt truyện, Hứa Dã và Chu Thiên Hòa đã là kiểu cố chấp và theo lối mòn.
Bảo họ làm con rối?
Gần như là thể.
Khi họ phát hiện sự thật của thế giới …
Liệu họ còn tiếp tục theo mạch truyện ?
Tôi, sẽ chờ xem.
17
“Đàn chị, thầy gọi chị kìa.”
Tôi đóng trang web , hai chữ “Hứa Dã” biến mất màn hình đen.
Từ khi tuyển thẳng một trường đại học phía Bắc, đã chặn mọi liên lạc với tất cả mọi .
Tôi và Hứa Dã cắt đứt liên hệ.
Cho đến năm nay, mới lấy hết can đảm để tìm tên mạng.
Thế nhưng một lẽ trở thành tay đua nổi tiếng hàng vạn săn đón như , chẳng hề chút thông tin nào Internet.
Tôi ngừng tìm kiếm, nhưng kết quả lần nào cũng như .
Tôi giấu nỗi thất vọng, cố gắng giữ nụ bình thản khi sang chuyện với đàn em.
“Thầy tìm chị việc gì?”
“Nghe là chị trao đổi với hướng dẫn viên chuyến Tứ Xuyên lần , bảo là siêu trai luôn~”
Tôi đã hết cảm giác với hai chữ “ trai” .
“Vậy ? Người đó đang ở ?”
“Dưới tầng.”
Chúng đang ở một nhà thuê gần hồ Cách Mộc Thố, hướng dẫn viên cũng là bản địa mời đến.
Lần Tứ Xuyên là để khảo sát địa chất hoang dã.
nơi chúng sắp đến khá dễ lạc đường, nên cần một hướng dẫn viên kỹ năng lái xe và hiểu địa hình.
Vừa bước xuống cầu thang, thấy hai đang ở quầy bar, trong đó một vô cùng nổi bật.
Dáng cao ráo, mặc một bộ áo khoác gió đen, ngón tay thon dài cầm một chiếc ly thủy tinh, lắc nước bên trong đầy thản nhiên.
Vì che khuất tầm nên thấy rõ mặt.
tim bất chợt đập loạn.
Bước chân cũng vô thức nhanh hơn.
Nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang, Hứa Dã đầu về phía .
Khoảnh khắc ánh mắt chúng giao , nét mặt hề thay đổi.
Không kinh ngạc.
Không chán ghét.
Chỉ là bình tĩnh đến lạ.
May thật.
Chỉ cần ghét…
Thì việc theo đuổi, sẽ dễ hơn một chút.