Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Cháu Gái Bà Lão Bán Hàng - Chương 2

  1. Nhà
  2. Cháu Gái Bà Lão Bán Hàng
  3. Chương 2
Chương trước
Chương sau

“Không đưa cũng , thì chuẩn tù, đóng cửa tiệm là !”

Hắn mở cốp xe, lấy một cái rìu, bổ thẳng một nhát quầy thu ngân.

“Tôi cho bà bán hàng giả! Cho bà bán hàng ba ! Cho bà hại !”

“Đừng mà, già , sống dựa cái tiệm nhỏ để nuôi cháu gái, xin giơ cao đánh khẽ!”

Bà nội quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu mặt , nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào cầu xin, nhưng thèm lấy một cái.

Trán bà đập đến chảy máu, vẫn chịu dừng tay.

Bà lảo đảo dậy, định ngăn , thì hất mạnh sang một bên, đập thẳng kệ hàng.

Đồ kệ rơi loảng xoảng, đập mặt bà, rơi đầy đất.

“Tôi cho bà biết, đời căm thù nhất là loại bán hàng giả!”

Tiếng lóc van xin của bà, tiếng rìu bổ gỗ vang lên loạn xạ.

Mãi đến khi mệt, mới dừng tay.

“Xin , tha cho , chỉ là một bà già khốn khổ!”

“Ba mươi vạn là quá rẻ đấy. Nếu báo cảnh sát, bà bán hàng giả ba , chắc chắn tù. Đến lúc đó, cháu bà mà thi công chức thì đừng hòng, đời tụi nó cũng hủy luôn.”

Bà nội lắc đầu: “ thật sự tiền…”

“Vậy thì tự bà mà lo. Tôi mặc kệ. Dù gì một tuần nữa mà thấy tiền, thì cứ chờ mà tù !”

Nói xong vung rìu bổ một nhát kệ hàng, cái kệ lập tức sập xuống, một tấm ván gỗ bay thẳng mặt bà nội, máu từ đầu bà tuôn xối xả.

Tên đó chỉ liếc một cái, nghênh ngang bước khỏi cửa, lái xe mất.

Bà nội ngây như tượng, thân hình gầy gò run rẩy, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ quật ngã.

Có lẽ bà đang nghĩ, chỉ vì bụng cho ăn một bữa cơm, thịt hun khói cũng là năn nỉ mãi mới bán, rước họa thân lớn đến thế?

6

Tôi mở ứng dụng mạng xã hội, thử tìm kiếm cái tên Trần Dương.

Kết quả đầu tiên hiện chính là đã tống tiền bà ba mươi vạn.

Tài khoản của mang tên “Dương ca bắt hàng giả”.

Trên nền tảng Dou**, hàng triệu theo dõi, đã đăng hơn trăm video, mỗi video đều hàng triệu lượt thích.

Video mới nhất chính là cảnh “bắt hàng giả” tại tiệm tạp hóa của bà .

Video đã cắt ghép chỉnh sửa, trong đó nghiêm mặt mắng bà bán hàng ba , mắng bà vì tiền mà còn lương tâm, còn cố tình xuyên tạc cảnh bà nhào tới ngăn gọi điện:

“Các bạn xem, mụ đàn bà còn định cướp điện thoại của !

“Bà già đừng tưởng lớn tuổi là hiền, khỏe như trâu, may mà cường tráng, chứ là mụ S già đánh cho no đòn !

“Cho mọi thấy thế nào là dân quê lắm mưu nhiều kế!”

Cảnh bà đạp ngã cũng dựng thành:

“Mụ giật điện thoại , liền lăn lộn ăn vạ đất.”

Trong video còn cảnh ở nhà cũ:

“Đây là nơi chế biến thực phẩm, các bạn xem, môi trường thế mà làm thịt hun khói thì dám ăn ?”

Phần bình luận là mắng chửi bà , lời lẽ độc địa đến khó tin:

【Đàn bà nhà quê là thế đấy, quen thói ngang ngược, chẳng biết lý lẽ gì cả!】

【 là kẻ ác già ! Chắc hồi trẻ làm ít chuyện thất đức! Đánh chết cũng đáng đời!】

【Dương ca đúng là hùng nghĩa hiệp! Đại công vô tư!】

【Phá nát cái tiệm bà , để bà khỏi hại nữa!】

【Dương ca, báo địa chỉ , cũng góp vui, dạy cho mụ già vô học một bài học!】

Bình luận ghim đầu chính là của Trần Dương:

【Yên tâm, gặp loại dân gian xảo thế thì tay mạnh, đánh cho tiệm họ đóng cửa luôn! Tuyệt đối nhân nhượng!】

Đọc từng dòng bình luận như dao cứa tim, cả run rẩy, máu dồn thẳng lên đầu.

Bình tĩnh , gọi điện cho Trần Dương:

“Tiền gom đủ , khi nào tới lấy?”

“Biết điều đấy! Ngày mai tới.”

7

Trần Dương lái xe đến một , quá tự tin, cho rằng bà chỉ là một bà già nhà quê dốt nát, khả năng phản kháng báo thù.

Thấy chỉ cửa, nhơn nhơn hỏi:

“Em gái, bà già mở tiệm ?”

Tôi chỉ trong nhà:

“Ở bên trong đấy.”

Chờ bước , lặng lẽ theo , khóa cửa , còn móc thêm chốt sắt.

Hắn đầu , khẩy một tiếng, ánh mắt đầy khinh miệt :

“Cô làm cái gì ? Muốn thay con mụ già đó trả thù ?

“Chỉ với cô? Non và xanh lắm!”

Tôi lạnh tanh:

“Liệu cái miệng cho sạch sẽ một chút. Bà là bà nội , ‘mụ già chết tiệt’ gì cả.”

“Được , làm ơn gọi bà nội cô đây, chuyện với bà .”

“Người gọi điện hẹn đến, là .”

“Ờ? Thế tiền ?”

Tôi như thể đang một kẻ cặn bã:

“Tôi gửi cho đấy. Gửi ngân hàng âm phủ, tự mà lấy.”

“Không hổ là cái giống lắm mưu nhiều kế mà con mụ dạy , cả bà cả cháu đều là đồ lươn lẹo lưu manh. Đồ cha mẹ, định cho leo cây ?”

Trần Dương mặt đỏ phừng phừng, chửi xối xả, gằn giọng đe dọa:

“Được lắm, còn định nới hạn cho vài ngày, ngờ cô dám chơi !”

Hắn chỉ cái tiệm đã tan hoang, giọng lồng lộn:

“Không chỉ đập tiệm nữa , bẻ từng cái xương của con mụ già đó cho chó ăn! Cô cũng thế! Thứ nhà quê rách nát thì dạy đứa cháu gì hồn!”

Cơn giận đè nén trong lòng phút chốc bốc lên cuồn cuộn.

“Ồ, dữ quá nhỉ? Lên đây, thử xem ai đánh ai!”

Tôi vung nắm đấm, đấm thẳng sống mũi .

Kính vỡ nát, máu mũi phun đầy mặt, mảnh kính văng cào rách tay , cắm da thịt, nhưng chẳng cảm thấy đau.

Từng cú đấm nện tới tấp sống mũi và mắt .

Tôi tài cán gì đặc biệt, chỉ là từ nhỏ đã khỏe hơn .

Hắn ôm đầu né tránh, lùi chửi rủa:

“Con khốn, dám đánh ông mày? Tao mà lột da hai bà cháu mày thì tao mang họ Trần!”

Vừa , lao , lập tức nhặt cây gậy phía lưng, nện thẳng một cú đầu , đó đá giữa hai chân .

“Á—”

Hắn ôm hạ bộ, từ từ khuỵu xuống, miệng rên rỉ vì đau.

Tôi để lỡ thời cơ, đá một cú đầu , khiến ngã vật xuống đất.

Tôi đạp đầu , dồn lực thân:

“Đã bảo , chuyện với bà nội thì biết lễ phép!”

Dù đạp chân, Trần Dương vẫn ngoác mồm chửi rủa:

“Tao cứ chửi đấy! Nghe cả nhà con mụ chết hết mới lượm cái loại mày, chắc kiếp làm nhiều chuyện thất đức! Hai bà cháu chúng mày là loại…—”

“Hơ…”

Tôi nhạt, chờ xong, vung gậy nện thẳng mồm .

Một tiếng hét thảm vang lên, máu đầy miệng, răng rơi mất một chiếc.

“Chửi nữa , chửi nữa hả?!”

Hắn chỉ ú ớ rên rỉ, cố giãy giụa, cuối cùng cũng gượng dậy .

Ngay lúc kịp vững, tung cú đá gối, lập tức quỳ rạp xuống.

Tôi lao lên, túm chặt một tay , chỉ “rắc” một tiếng, gào lên thảm thiết — tay trật khớp.

Hắn giãy dụa dữ dội, giật tóc :

“Còn cựa quậy nữa thì tay còn cũng đừng hòng giữ.”

Nói xong, đập đầu xuống nền xi măng, “bốp bốp” vang lên từng tiếng.

Không rõ bao nhiêu lần, đến khi đầu đầm đìa máu, mới kéo dậy, tát một cái thật mạnh mặt:

“Cho mày dám bắt nạt bà nội tao!”

Lại một cái tát nữa.

“Mày chửi bà thêm một câu nữa xem?!”

“Ư ư ư—”

Hắn run rẩy, nước mắt chảy ròng, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng, chỉ biết liên tục lắc đầu.

“Hối hận ? Tiếc là muộn .

“Ban đầu tao cũng lời bà, làm một đứa cháu ngoan cơ.”

8

“Cô… cô định làm gì?”

Trần Dương phun một ngụm máu, cuối cùng cũng thành lời.

“Không làm gì cả, chỉ cho nếm thử mùi vị tuyệt vọng mà bà nội đã trải qua thôi.”

Tôi lạnh lùng , ánh mắt tối tăm như hầm băng.

“Mọi đau đớn bà từng chịu, cũng trả đủ.”

“Cô làm gì? Bà cô bán hàng ba thì…”

“Chát!”

Tôi tát thẳng mặt , một tiếng vang giòn tan.

“Bán hàng ba cái gì?! Không mặt dày đeo bám, đòi mua cho bằng ?!!

“Mẹ kiếp, nhà hun một miếng thịt khô cũng cần xin cái giấy chứng nhận chắc?

“Đến nước mà còn dám vu oan cho bà nội ?! Tôi thấy sống chán đấy!”

Tôi tát thêm cái nữa, gương mặt giờ đã sưng vù như đầu heo.

“Chính vì dọa nạt, tống tiền ba mươi vạn, bà mới tìm đến cái chết!

“Tôi sắp đậu đại học, sắp sửa những ngày tháng , tất cả đều phá nát !!”

Hắn bệt xuống đất, dựa cánh tay còn cố lùi về :

“Tôi cảnh cáo cô, giết là phạm pháp đấy!”

Nói bật dậy, định bỏ chạy.

“Thì nào?”

Tôi cầm lấy sợi dây thừng đã chuẩn sẵn từ , chậm rãi bước theo .

Hắn lao đến cửa chính, nhưng cửa đã khóa chặt.

Hắn phát điên đập cửa bằng tay, nhưng với một tay còn , chẳng lay chuyển nổi cánh cửa nặng nề.

“Đừng phí công nữa. Anh nổi .”

Tôi bụng nhắc nhở. Hắn vội chạy qua nhà bếp, nhưng cũng phát hiện mọi lối đều khóa chặt.

Gương mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng, mùi khai bất ngờ xộc tới — quần đã ướt sũng.

Hai chân run lẩy bẩy, ánh mắt thê lương cầu cứu.

Tôi đưa tay quạt nhẹ mùi tanh hôi mới bước đến gần.

“Còn chạy nữa ?”

“Xin cô, sai … cô tha cho …”

Hắn “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, liên tục dập đầu cầu xin.

Tôi nhớ cảnh bà quỳ lạy cầu xin , tim đau thắt, giơ chân đá ngã nhào, bồi thêm mấy cú đá:

“Cũng biết cầu xin ? Hồi bà quỳ lạy mày, mày làm gì?”

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện