Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Chất Dị Ứng Trong Tình Yêu - Chương 4

  1. Nhà
  2. Chất Dị Ứng Trong Tình Yêu
  3. Chương 4
Chương trước
Chương sau

14
Trên đường về cùng Tần Lãng, luôn cảm giác đang bám theo.

Thế nhưng mỗi lần đầu , vẫn chẳng thấy ai.

Cảm giác bất an đó đeo bám mãi cho đến khi về đến nhà.

Tạm biệt Tần Lãng xong, lên lầu trở về phòng.

Vừa mở cửa, đã thấy một bóng ghế sofa.

Bình luận đạn bắn cũng lập tức xuất hiện:

【Má ơi, nam chính định hù chết ?】

【Anh định giở trò cưỡng ép với nữ phụ thật ?】

【Đây truyện sắc hiệp, tính mở hậu cung chắc?】

Tôi kinh hoàng trong lòng, lập tức xoay định chạy.

ngay lập tức ai đó bịt kín miệng và mũi.

Tôi mất ý thức.

Lúc mở mắt lần nữa, thấy đang trong một căn phòng xa lạ.

Đầu óc mơ màng, choáng váng.

“Bảo bối, em tỉnh ?”

Giọng của Tạ Cảnh Dã vang lên khiến giật nảy , bật dậy.

Trên cổ tay vang lên tiếng xích sắt leng keng.

Tôi thể tin nổi, kéo mạnh thử — đó đồ trang trí.

Là khóa xích thật sự.

Nhìn quanh một vòng, lấy một khung cửa sổ, bốn bức tường trắng đến mức rợn .

Trong khoảnh khắc , nỗi sợ hãi xộc thẳng lên đầu, nước mắt tuôn như suối.

Giọng run rẩy, nghẹn ngào:

“Tạ Cảnh Dã, đang làm cái trò gì ?!”

Anh tiến gần, đưa chiếc vòng cổ hồng mà từng tặng đến tay , ánh mắt như bệnh:

“Bảo bối, chúng tiếp tục chuyện dang dở trong ngày kỷ niệm nhé?”

“Em chẳng thích cơ thể ?”

“Anh còn mạnh hơn cái tên mặt trắng nhiều.”

“Thử xem, đảm bảo lần ngất nữa .”

Vừa , cúi hôn .

Tôi giáng cho một cái tát thật mạnh:

“Chúng đã chia tay ! Anh đừng phát điên nữa ?!”

Anh đầu , bàn tay che nửa khuôn mặt đánh, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:

“Bảo bối, là em ép đấy.”

“Anh thể chịu đựng chuyện chia tay.”

“Chịu chuyện em phớt lờ .”

“ em thể đồng ý lời tỏ tình của khác? Nắm tay khác?”

“Còn mặc đồ của khác.”

“Em từng sẽ mãi yêu … thể thay lòng như thế chứ?”

Anh quỳ xuống mặt , bắt đầu cởi áo:

“Bảo bối, trách em. Chỉ là… em còn quá nhỏ.”

“Bị mấy gã đàn ông bên ngoài dụ dỗ .”

“Nhìn kỹ cơ thể , em nhất định sẽ thích.”

“Không em xem đeo vòng cổ ? Anh đeo đây, thể làm chó của em.”

“Chủ nhân, thương …”

Anh nắm lấy chân , ép lên ngực , ánh mắt điên loạn, cúi đầu hôn lên bắp chân .

Tôi mắt đỏ hoe, gào lên, đá mạnh :

“Biến ! Đừng chạm !”

Mắt cá chân giữ chặt .

Anh bất chấp dị ứng, vẫn tiếp tục hôn dọc lên từng chút một.

15
Chỉ cần nghĩ đến việc cũng từng làm như với Giang Lê Uyển, một cơn buồn nôn dâng trào từ tận đáy lòng.

Tôi theo phản xạ lập tức khụy , nôn khan từng đợt.

Anh bất ngờ đè xuống, bóp lấy cằm , gương mặt lạnh lẽo đến rợn :

“Tên đó chạm em thì , còn thì khiến em ghê tởm đến ?”

“Em chán ghét đến mức đó ?”

“Vậy thì càng chạm !”

Anh giữ lấy đầu , ép xuống, cúi đầu hôn mạnh.

Nụ hôn thô bạo dữ dội, như trút giận như phát cuồng.

Tôi cảm thấy buồn nôn cực độ, chút do dự cắn thật mạnh lên môi , cố vùng khỏi vòng tay đó.

Nước mắt rơi như mưa:

“Tôi đúng là ghét .”

“Vì từ trong ngoài, thân đều bẩn thỉu chịu nổi!”

Tạ Cảnh Dã nghiến răng, thở ngày một gấp gáp:

“Anh bẩn?”

Tôi đỏ mắt, thẳng :

“Anh đã ngủ với đàn bà khác, chẳng lẽ bẩn ?”

Lông mày Tạ Cảnh Dã khẽ giật, nhanh như chợt nghĩ điều gì đó.

Anh giữ lấy vai , trong mắt bỗng ánh lên vẻ vui mừng:

“Bảo bối, em đang ghen ?”

“Tạ Cảnh Dã, xin …”

“Xin hãy buông tha cho .”

“Tôi sai , sai vì đã thích , sai vì từng yêu .”

“Nếu chơi trò cưỡng ép, tìm Giang Lê Uyển , đừng tìm nữa.”

“Tôi chỉ về nhà.”

Tôi đã sụp đổ, òa nức nở, chẳng còn quan tâm đến dáng vẻ gì nữa.

Tạ Cảnh Dã ôm chặt lòng, ép ngã ngực , giọng dịu dàng dỗ dành:

“Bảo bối, là của .”

“Anh xin , dọa em sợ .”

“Em đánh , ?”

Anh kéo tay lên, định tự đánh mặt .

Tôi vội giữ , lắc đầu liên tục.

Anh cứ ôm như thế thật lâu, đợi đến khi mệt, mới nhẹ nhàng hỏi:

“Bảo bối, , tại em nghĩ ngủ với khác?”

“Là em tận mắt thấy?”

“Hay ai đó đã gì với em?”

Tôi siết chặt chăn, cuộn thành một cục, kể chuyện đến tìm , chuyện đã xảy .

Tôi nghẹn ngào :

“Rõ ràng… bàn ăn, ban công, gương phòng tắm, các đều làm…”

“Anh làm cô căng đến mức bụng sắp vỡ… đều thấy…”

Tạ Cảnh Dã im lặng hồi lâu, đưa tay chống trán, bật khẽ.

“Bảo bối, em đúng là đáng yêu quá mất.”

Câu rơi tai , chẳng khác nào đang chửi ngu ngốc.

Anh xoay , để đối diện thẳng với :

“Nếu … tất cả đều là do cô tự biên tự diễn, em tin ?”

Tôi cúi đầu, im lặng thay cho câu trả lời.

Gần đây xảy quá nhiều chuyện… đến mức chẳng còn biết là thật, là giả.

16
Một lúc , Tạ Cảnh Dã đưa đến một nơi — để thấy sự thật.

Anh đẩy cánh cửa mặt , bên trong là một gian giống như khu vực nghiên cứu y học.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hít sâu một lạnh.

Theo bản năng lùi về .

Tạ Cảnh Dã giữ chặt lấy tay :

“Bảo bối, tưởng tượng linh tinh cái gì nữa đấy?”

Tôi lắp bắp:

“Cơ… cơ thể …”

Anh bật , gõ nhẹ trán :

“Bớt xem mấy bộ phim truyền hình .”

“Đây là phòng nghiên cứu gene hợp pháp, cấp phép đàng hoàng.”

“Chỉ là bây giờ, dự án đã ngừng .”

Nói xong, mở ngăn tủ hồ sơ, lấy một tờ giấy — giấy chấp thuận tham gia nghiên cứu gene.

Người ký tên cuối cùng là: Giang Lê Uyển.

Tạ Cảnh Dã kể :

Gia đình họ Tạ đã bỏ ít tiền để nghiên cứu nguyên nhân căn bệnh dị ứng kỳ lạ của .

cho dù đã tốn vô số nhân lực và tài lực, kết quả vẫn chút tiến triển nào.

Mọi chỉ số trong phòng thí nghiệm đều cho thấy hiệu quả, nhưng khi dùng lên thì chẳng thay đổi gì.

Ban đầu đã định chấp nhận số phận, còn hy vọng gì với việc nghiên cứu nữa.

Cho đến khi gặp .

Sự bài xích của cơ thể và ham mãnh liệt từ nội tâm khiến sống trong dằn vặt.

Vì sợ biết sẽ rời xa , nên chỉ biết âm thầm giấu kín mọi chuyện.

Khi nghiên cứu còn hiệu quả, nghĩ một phương pháp khác — cưỡng chế giải mẫn cảm.

cũng chỉ dám thử khi đang ngủ say.

Từ nắm tay — từng lần thử kéo dài thời gian.

Mặc dù kết quả chẳng bao nhiêu, nhưng nắm tay trong thời gian ngắn thì vẫn chịu .

Sau đó là ôm và hôn — từ vài giây đến hai phút.

Anh luôn đau đớn mà tiến gần .

Cho đến cái đêm nhào lòng , thời gian tiếp xúc vượt quá mức giới hạn, đã ngất .

Cũng chính nhờ lần đó, mới phát hiện dị ứng với Giang Lê Uyển.

Tưởng như nắm tia hy vọng.

đưa lời chia tay — giáng một đòn chí mạng.

17
Với Giang Lê Uyển, trong mắt nhà họ Tạ, cô là món quà ông trời ban xuống.

Nhà họ Tạ chỉ duy nhất một thừa kế.

Bọn họ đặt nhiều kỳ vọng Tạ Cảnh Dã, và sự xuất hiện của Giang Lê Uyển xem là giải pháp hảo cho khuyết điểm duy nhất của — căn bệnh dị ứng.

Tự nhiên họ mong kết hôn với cô .

điều Tạ Cảnh Dã để ý… chỉ là gene gây dị ứng của Giang Lê Uyển.

Vì thế, hai đạt một thỏa thuận hợp tác.

Anh trả cho cô khoản tiền khổng lồ, để cô phối hợp nghiên cứu.

Thế nhưng cha mẹ Tạ hai kết thành đôi thật sự.

Không chỉ để Giang Lê Uyển dọn biệt thự nhà họ Tạ, mà còn lên kế hoạch cho lễ đính hôn.

Giang Lê Uyển vốn đã nảy sinh tình cảm với Tạ Cảnh Dã, càng nước làm tới.

Trước mặt thì tuyên bố chủ quyền, lưng dùng thuốc biến mọi chuyện thành sự thật.

Lần đến tìm, Tạ Cảnh Dã thực đã tới bệnh viện đó .

Những gì thấy hôm — chỉ là một màn kịch do cô tự biên tự diễn.

Sau lưng cô , thể thiếu sự tiếp tay của cha mẹ Tạ.

Khi Tạ Cảnh Dã phát hiện mọi chuyện, đã dứt khoát khẳng định: chỉ .

Từ đó, mâu thuẫn giữa và nhà họ Tạ bắt đầu nổ .

Giang Lê Uyển nhà họ Tạ bao che nên còn ngoan ngoãn phối hợp nghiên cứu nữa, thậm chí lấy chuyện uy hiếp — ép kết hôn.

Mấy lần tranh giành với nhà họ Tạ, bao gồm cả chuyện tối nay.

Thế nhưng cha còn cứng rắn hơn, dứt khoát cho ngừng bộ dự án nghiên cứu.

Dù giờ đã mà Tạ Cảnh Dã dị ứng khi tiếp xúc, dự án nghiên cứu tốn kém suốt bao năm… chẳng còn ý nghĩa gì.

Trong gian im lặng đến lạnh lẽo , và Tạ Cảnh Dã đối diện .

“Bảo bối, cả thế giới đều đang ép chọn Giang Lê Uyển, nhưng chỉ em.”

“Cho thêm một cơ hội ?”

“Ở bên , nhất định sẽ tự giải mẫn cảm.”

“Ba năm? Một năm?”

“Ba tháng cũng …”

“Xin em, đừng bỏ rơi một cách tuyệt tình như …”

Đôi mắt đỏ hoe, đầy hèn mọn, run rẩy.

Bình luận đạn cũng trở nên cảm động:

【Xem đến giờ, đẩy thuyền nam chính với nữ phụ .】

【Nam chính mặt nữ phụ thật quá hèn mọn, khiến đau lòng.】

【Đau lòng thay nam chính… nữ phụ mau ôm một cái mà…】

Chương trước
Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện