Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Mới
  • Truyện Hoàn Thành

Bí Mật Ngọt Ngào - Chương 1

  1. Nhà
  2. Bí Mật Ngọt Ngào
  3. Chương 1
Chương sau

1.
Tiếng chuông báo thức vang lên.

Tôi mở mắt, cảm giác mệt mỏi rã rời khắp cơ thể.

Lúc mới dần nhớ , hôm qua là kỷ niệm ngày cưới của và Trần Dịch An.

Anh say khướt.

Ôm , còn ngừng lẩm bẩm gì đó:

“Thích vợ lắm luôn, hu hu hu.”

“Năm xưa cứ tỏ vẻ lạnh lùng, suốt ngày đối đầu với vợ, nếu thì đã cưới vợ sớm .”

Trần Dịch An mà uống rượu là líu cả lưỡi, chẳng hiểu nổi gì, chỉ nhớ là cứ nắm chặt buông, lảm nhảm một tràng dài.

Tóm , cuối cùng càng càng hăng, kéo phòng tắm, quậy tưng bừng cả một đêm.

Tôi thu dòng suy nghĩ, buột miệng gọi:

“Chồng ơi, em khát nước.”

Không tiếng trả lời.

Tôi sờ bên cạnh, đã chẳng còn ai, còn nhận điều gì đó bất thường.

—— Trên trần nhà, chiếc đèn chùm mà tự tay chọn đã biến mất.

Cả căn phòng cũng lạ lẫm vô cùng.

Tôi chết trân.

2.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng tra chìa khóa.

Có về .

Tôi nhận bước chân — là Trần Dịch An.

Hình như đang gọi điện cho ai đó.

“Thưa thầy, Tống Khả Lộ ở nhà.”

“Vâng, gần đây cô nghỉ học nhiều. Thầy yên tâm, em là lớp trưởng, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Cái gì mà thầy cô với lớp trưởng?

Sáng sớm đã chơi trò nhập vai ?

Tôi dụi mắt, kéo cửa phòng .

Trần Dịch An thẳng tắp, mặc đồng phục học sinh màu xanh đậm, đầu cắt gọn gàng, lưng về phía , đang chuẩn đặt cặp sách xuống.

Nam thần nổi tiếng một thời của trường Trung học số 3, quả nhiên danh bất hư truyền.

Tôi thầm tặc lưỡi trong lòng.

Tiếc là…

Tối qua ăn nhiều, bây giờ chẳng còn sức mà tiêu hóa nổi nữa.

Tôi tựa khung cửa, nũng nịu gọi , giọng khàn khàn còn mang theo âm sắc lười biếng khi thức dậy:

“Chồng ơi, em buồn ngủ quá.”

“Buổi sáng đừng chơi nữa, ngủ thêm chút …”

Chỉ thấy cả Trần Dịch An khựng .

Anh phắt , đôi mắt từ từ mở to, tràn đầy kinh ngạc:

“Tống Khả Lộ?”

“Sao từ trong phòng ngủ của ?”

“Còn nữa, gọi là gì cơ?”

3.
Trần Dịch An lạnh, như bắn liên thanh, một tràng dài:

“Tống Khả Lộ, cảnh cáo , đừng gọi linh tinh.”

“Giữa chúng thân thiết, cũng đừng tưởng giống mấy gã bạn trai của , chỉ cần ngoắc tay là sẽ ngoan ngoãn lời…”

Anh đột ngột im bặt.

Vì ánh mắt của Trần Dịch An dừng lâu ở vết đỏ cổ , men theo dây áo ngủ mỏng manh mà lướt lên.

Khuôn mặt hiện rõ vẻ như đã hiểu , khóe môi cong lên đầy giễu cợt:

“Ồ, gọi nhầm ?”

“Bạn trai lần của tay nghề tệ thật đấy, cắn loạn như chó.”

Tôi: ??

Khoan đã, đang cái quái gì thế?

Cái con chó đó chẳng là ?

Ai là tối qua hôn cắn chừa chỗ nào?

—— Tôi đang định phản bác Trần Dịch An, thì ánh mắt bất chợt rơi tờ lịch tường.

Tôi trừng mắt .

Trên lịch, ngày tháng hiện lên là… 7 năm .

Năm đó là khi và Trần Dịch An 18 tuổi.

Cũng là lúc quan hệ giữa chúng tệ hại nhất.

Chẳng lẽ… đã xuyên ?

4.
Thời cấp ba, và Trần Dịch An chính là oan gia đối đầu.

Dù ba của hai đứa thân , nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc chúng ghét mặt.

Sau khi ba mẹ ly hôn, căn nhà bán, ba làm xa, thường để một ở nhà.

Mẹ của Trần Dịch An là xinh bụng, mỗi lần nấu cơm đều gọi sang ăn cùng.

dù chỉ là sang ăn ké bữa cơm, Trần Dịch An cũng để yên, miệng lưỡi bén nhọn, gây sự với từng chút một.

Về , lúc lâm chung, ba đã gửi gắm cho gia đình họ.

Chú Trần và dì Trần cũng ý tác hợp cho hai đứa.

Xét tổng thể, Trần Dịch An là gia đình ấm êm, nghề nghiệp định, thu nhập .

Quan trọng hơn, trai, giỏi giang hơn .

Ngoài việc từng là kẻ thù đội trời chung, thì mọi thứ khác đều là lời.

Cứ thế qua , và Trần Dịch An đã đến với , thuận theo tự nhiên mà kết hôn.

Tuy rằng tình cảm khi kết hôn cũng tạm , nhưng ngẫm , Trần Dịch An chính là mà cả tuổi trẻ của ghét nhất.

Khỉ thật!

Xuyên về thời nào xuyên, xuyên đúng cái giai đoạn chết tiệt ?

Tôi lúng túng gãi đầu.

Không cần nghĩ cũng biết, giờ phút Trần Dịch An chắc chắn cũng đang cực kỳ chán ghét .

Không khí rơi sự ngượng ngập.

Tôi chân trần sàn nhà, khoanh tay ngực, đầu óc vẫn còn mơ hồ.

lúc đó, một chiếc áo đồng phục nhẹ nhàng phủ lên .

Là áo của Trần Dịch An.

5.
Trần Dịch An cởi áo đồng phục của khoác lên , giống như sợ chạm , nhịn mà kéo khóa lên tận cổ với vẻ mặt ghét bỏ.

“Dạo gần đây trốn học hả? Hửm?”

Giọng Trần Dịch An phần nghiêm khắc.

Tôi cúi đầu chiếc áo đồng phục rộng thùng thình, còn vương ấm của , hai tay áo dài loằng ngoằng như sợi mì.

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Trần Dịch An tối qua.

Tôi trả lời đúng sự thật:

“Ở cùng chồng .”

Trần Dịch An khẽ khinh.

“Còn gọi ‘chồng’ nữa cơ đấy.”

“Lần là ai? Triệu Xán lớp 1, là Sở Tử Diễn lớp 5?”

“Một đứa cao 1m77, trông như cái figure biết , một đứa xăm tên tiếng Anh của lên mà còn sai chính tả, chỉ số thông minh còn bằng con Lô Lô nhà .”

Lô Lô là con vẹt mà Trần Dịch An nuôi.

“Tống Khả Lộ, thể để tâm việc học một chút ?”

Nếu là của năm 18 tuổi, mấy lời chắc chắn sẽ nổi đóa, cho rằng cố tình chọc ngoáy , thấy sống yên .

giờ đây, bỗng nhận một vấn đề——

Chẳng lẽ Trần Dịch An đã thích từ lúc đó ?

Chẳng lẽ tất cả mấy trò vặt đây đều là để gây chú ý với ?

“Cậu đang ghen đấy ?”

Tôi nghiêng đầu hỏi, nửa đùa nửa thật.

Trần Dịch An lạnh:

“Tống Khả Lộ, bớt ảo tưởng .”

“Tôi kén chọn lắm, giống , chút cảm tình là đã yêu, còn dễ dàng gọi là ‘chồng’.”

Tôi nhịn , bật thành tiếng.

Tuy tự thấy xuất sắc, nhưng câu từ miệng Trần Dịch An vẫn thấy khá là sướng tai.

Nếu Trần Dịch An mà biết cưới là , liệu tức chết ?

“Cốc cốc cốc——”

Có tiếng gõ cửa vang lên.

“Dịch An , là thầy đây, con ở nhà ?”

6.
Nghe giọng thì hình như là thầy chủ nhiệm.

Trần Dịch An liếc , quần áo lộn xộn, cắn răng :

“Cậu phòng ngủ , đừng ngoài, cũng đừng lên tiếng.”

Bộ dáng căng thẳng cẩn trọng đó khiến nổi hứng trêu chọc.

“Muốn cũng thôi.”

“Cậu gì nữa đây?”

Trần Dịch An cau mày cảnh giác.

“Cậu hôn một cái, sẽ ngoan ngoãn .”

Tôi mỉm , chỉ môi .

7.
Trần Dịch An nổi tiếng là học sinh gương mẫu.

Ai cũng biết là học sinh ngoan của trường, cực kỳ quan tâm đến hình tượng trong mắt thầy cô. Chính vì thế mới nắm chắc điểm yếu để ép .

Tôi chuẩn sẵn tâm thế chờ xem trò , sung sướng nhắm mắt .

Trong lòng nghĩ, Trần Dịch An nhất định cách nào từ chối .

Anh chắc chắn sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Thế nhưng cảnh tượng tưởng tượng mãi xảy .

Mở mắt , thấy Trần Dịch An đang thong thả cầm lấy hai ống tay áo trống trơn hai bên cơ thể , kéo lên phía ngực, buộc chặt thành một nút, khóa hai tay .

Tôi trố mắt màn thao tác đó.

chuyện vẫn dừng ở đó.

Giây tiếp theo, Trần Dịch An mở tủ quần áo , bế ngang lên, nhét thẳng trong.

Anh bóp nhẹ mũi , giọng đầy cảnh cáo:

“Tôi biết đang tính giở trò gì, nhưng đừng mơ sẽ chiều theo ý .”

“Nếu dám bước khỏi đây, sẽ thẳng với thầy chủ nhiệm là đang yêu sớm.”

Anh bước vài bước ngoài, , dường như vẫn còn khó chịu, buông thêm một câu:

“Còn mơ hôn ? Cậu xứng ?”

Thế là nhốt trong tủ quần áo, xung quanh tối om.

Cũng may Trần Dịch An vẫn còn chút nhân tính, để một khe nhỏ cho thở.

Tôi tiếng chuyện với thầy chủ nhiệm vọng từ bên ngoài, càng càng tức.

Trần Dịch An năm 18 tuổi đúng là khác gì — đáng ghét y như .

Nói cũng .

Tôi mà xứng?

Tối qua ai ôm chịu buông, hôn mãi dứt hả?

Chương sau
Đăng nhập
Góp ý

Đăng Nhập

Đăng Ký

Đăng ký thành viên để chém gió và lưu truyện theo dõi, lịch sử đọc truyện