Bánh Bao Máu - Chương 3
05
Vương Lôi lao tới tát cô gái một cái như trời giáng:
“Con đĩ thối, mày nhiều chuyện quá đấy!”
cô gái dạng , lập tức móc điện thoại gọi cảnh sát:
“A lô, 110 ? Ở đây là…”
Chưa dứt câu thì Vương Lôi đã lao đến giật lấy điện thoại, cô nhanh nhẹn cúi luồn qua mặt , lao xuống cầu thang bỏ chạy.
“Cảnh sát! Cứu mạng! Có giết !!”
Còn Hà Thúy Phương thì ôm chặt lấy chân Vương Lôi:
“Anh ! Anh rõ ràng cho , cô là đồ hoạn là ? Rốt cuộc ai sinh , rõ cho biết!”
Vương Lôi điên tiết, giáng từng cú đấm mặt Hà Thúy Phương, máu văng tung tóe khắp sàn.
Tôi nỡ tiếp, lặng lẽ tắt màn hình camera. Lo sợ cô gái kịp gọi cảnh sát, đêm nay thể sẽ án mạng, đã giấu tên gọi điện báo cảnh sát và cả xe cấp cứu.
Đêm hôm đó, thấy tiếng còi hú vang ngoài khu. Mấy ngày đó, còn thấy bóng dáng nhà họ Vương nữa.
Bên ngoài cổng khu, ban quản lý treo một tấm băng rôn đầy ẩn ý:
“Chủ hộ tòa XX trong khu vì mua dâm mà bắt, mong cư dân nâng cao ý thức, đừng làm việc phạm pháp!”
Tôi xong băng rôn mà lạnh hết sống lưng, chẳng biết khi nhà họ Vương làm ầm lên .
Quả nhiên, đến khi Hà Thúy Phương và mẹ chồng xuất hiện , trong tay bà là chính tấm băng rôn đó.
Mặt bà cuốn đầy băng gạc, bên cạnh còn hai đàn ông, giống Hà Thúy Phương đến tám phần — chắc là trai ruột.
Hai đàn ông đó cư xử chẳng khác gì áp giải tù nhân, kéo Hà Thúy Phương tới cửa nhà Vương Lôi.
Cô vùng vẫy kịch liệt:
“Anh ơi, làm ơn mà! Đừng đưa em về, họ sẽ đánh chết em mất!”
“Vương Lôi vốn đàn ông bình thường, đến bây giờ em mới biết đàn ông thật sự là thế nào! Hắn chẳng làm ăn gì còn đổ hết lên đầu em! Hễ uống rượu là đánh em! Làm ơn mà, ơi!”
Ai ngờ chẳng hề bênh vực, thẳng tay tát cô một cái:
“Con tiện, giữa ban ngày ban mặt mở miệng mấy lời hạ lưu như , biết hổ ?”
“Đàn ông uống rượu thì đánh vợ tí thì đã ?”
“Mày nhận của nhà họ Vương hai chục vạn tiền sính lễ, thì dù chết cũng chết trong nhà họ Vương! Đừng mà làm mất mặt nhà mẹ đẻ!”
“Vương Lôi đánh mày là vì tính mày khó ưa! Còn chuyện chơi gái thì gì mà tức?”
“Nếu mày phúc sinh con cho nhà họ, cần tìm chỗ khác? Nhìn sang Xuân Phương làng bên kìa, chồng cổ cưới bà vợ đầu ba năm con, lấy cổ về cái là sinh ngay quý tử!”
“Mệnh phúc thì cam chịu!”
Hà Thúy Phương như hóa điên, nước mắt giàn giụa:
“À, thì con là tại phúc, là vì vô phúc nên mới mua vui bên ngoài! Ha ha…”
Hai đàn ông thấy cô biểu hiện bất thường thì chần chừ dám kéo tiếp, mãi mới lên tiếng:
“Cô đừng mơ ly hôn. Cô tưởng ly hôn còn ai thèm lấy cái đồ đàn bà già, đánh quen thân như cô ? Vương Lôi dù cũng là thành phố, cô ly hôn chỉ nước gả cho mấy lão già trong làng, uống rượu đánh cô cũng thế thôi.”
“Anh cũng là vì cho em, ngoan ngoãn mà sống tiếp , đừng bày trò nữa!”
Mẹ chồng cô cũng tiếp lời:
“Con tiện mà dám đòi ly hôn, mai dán đầy dãy nhà tờ rơi, để cả khu biết cô là con gà mái biết đẻ! Không cô bất lực, con trai mua vui?”
“Nhà họ Vương rước cô đúng là rước nghiệp !”
Xem đến đây, chắc chắn: hóa mấy tờ giấy bêu Hà Thúy Phương là do mẹ con nhà họ Vương tự tung !
Hà Thúy Phương cúi gằm mặt một lời, nhưng cảm thấy vẻ mặt cô lúc còn đáng sợ hơn cả lóc gào thét.
Cô lau nước mắt, ngoan ngoãn dậy, quỳ sụp xuống mặt mẹ chồng, tự vả liên tiếp ngừng, từng tiếng bạt tai vang giòn tan, khóe miệng đã rớm máu.
Bà mẹ chồng thì vẫn đó, chẳng một câu, chẳng đỡ cô dậy, chỉ liếc mắt khinh bỉ .
Vừa tát, Hà Thúy Phương :
“Mẹ , con xin mẹ, đừng dán tờ rơi, con chịu nổi !”
“Mẹ , con sai , mẹ đúng, con đúng là vô phúc, Vương Lôi chịu cưới con đã là đại ân !”
“Con ở nhà họ Vương làm trâu làm ngựa cũng trả hết ơn !”
“Con hại Vương Lôi đồn, mọi chuyện đều do con sai! Con là thứ đê tiện, đê tiện thì đáng đánh!”
“Mẹ yên tâm, đợi Vương Lôi ngoài, con sẽ ngoan ngoãn sống với . Đàn ông lớn mà chơi gái thì , con nên làm ầm lên, làm ầm là con gì!”
“Vợ chồng cãi mà gọi cảnh sát, ai ngốc thế biết? Không biết tên ngốc nào báo cảnh sát nữa, xui xẻo thật!”
“Mẹ , đợi con biết là ai, con sẽ khiến nó chết!”
Tôi đến đây mà run bắn cả — hóa cuối cùng vẫn đổ tội lên đầu .
May mà đã cẩn thận dùng sim phụ ít dùng để gọi cảnh sát hôm đó, thẻ sim hôm qua cũng vứt , chắc lần .
Những ngày đó, cố tránh mặt Hà Thúy Phương, thấy cô dường như thật sự đã nhận số phận.
Sáng sớm tinh mơ đã dọn dẹp, chợ nấu ăn, lau nhà, hệt như nâng mẹ chồng lên bàn thờ mà thờ phụng.
Cho đến một ngày, thấy cô mang một chậu cây phát tài nhà.
06
Bà mẹ chồng cô giận dữ quát lên:
“Chồng mày còn đang ở trong đồn, mà hôm nay mày còn tâm trí bày mấy thứ vớ vẩn ? Mau xem cái cây nát tốn bao nhiêu tiền!”
Dứt lời, bà xông đánh cô túi bụi. Hà Thúy Phương hề phản kháng, mặc cho đánh tới tấp.
Nắm đấm như mưa rơi xuống , cô chỉ ôm lấy chậu cây phát tài, kêu lấy một tiếng.
Tới khi bà đánh mỏi tay, cô mới khẽ lên tiếng, nở một nụ gượng gạo lấy lòng:
“Con đào ở trong khu, tốn xu nào. Người bảo đây là cây phát tài, thể vượng tài vượng khí. Chiều nay Vương Lôi về , con ảnh vui.”
“Mẹ Vương Lôi phát tài ?”
Bà hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng bỏ qua, bỏ .
Cô gắng sức khiêng chậu cây to nhà, thân hình nhỏ bé trông thật đáng thương.
Không lâu , thấy cô xách một đống nguyên liệu nấu ăn về.
Đến chiều, Vương Lôi về thật. Bà mẹ chồng mặt mày tươi như hoa.
Bà bày một cái chậu than bảo bước qua, còn lấy lá ngải đập liên tục.
“Phù hộ con trai xua hết vận xui, tránh tai ương, từ nay về mọi chuyện hanh thông!”
“Con trai , đại nạn chết thì sẽ phúc lớn.”
“Con dâu mày, ba má nó đem từ quê về , giờ tao đã chỉnh cho ngoan ngoãn hết mức.”
“Bây giờ làm một bàn đầy thức ăn, chỉ chờ mày về ăn thôi!”
Vừa dứt lời, Hà Thúy Phương đã bưng một đĩa thịt kho đưa cho Vương Lôi.
Tôi thấy món thịt đó màn hình mà tim thắt .
Nỗi ám ảnh Hà Thúy Phương đầu độc kiếp ập tới.
Hôm nay là thứ Bảy, ở nhà cả ngày, chẳng bao lâu đã tiếng gõ cửa.
Vừa mở thì thấy Hà Thúy Phương đang bưng đĩa thịt kho, lần nữa đến nhà .
Lời đầu tiên cô khiến chết lặng. Cô với ánh mắt trống rỗng:
“Chồng chị… chỗ đó cứng ?”
Tôi há hốc miệng, biết nên trả lời thế nào, mặt đỏ bừng, chỉ dám gật nhẹ đầu:
“Chị hỏi cái đó làm gì? Đừng hỏi khác đấy.”
Cô như chẳng thấy gì, khanh khách:
“Cứng là , cứng là mà!”
“Chị ăn sung sướng quá còn gì!”
Tôi nghẹn họng, biết nên phản ứng . Cô dúi đĩa thịt kho tay .
Vẻ mặt như đang hồi tưởng điều gì đó:
“Tôi nấu ăn ngon. Trước từng khen , đảm đang… nhưng trả nổi sính lễ hai mươi vạn.”
“Chuyện hôm đó… cảm ơn chị. Cảnh sát là một phụ nữ gọi xe cấp cứu, đoán chắc là chị. Cả cái khu ai coi trọng . Tôi từ quê lên, học thức, sinh con, chỉ chị là bụng.”
“Chị ăn . Vài hôm nữa sẽ còn ở đây nữa … Tôi sẽ trả ơn chị.”
Tôi sững cô , nhưng cô gì thêm, lưng bỏ .
Tôi đĩa thịt kho trong tay, nhớ những lời cô , càng nghĩ càng thấy rợn . Tôi thực sự đoán nổi cô ý gì.
Tôi đổ món thịt đó hộp đựng thức ăn dùng một lần, đậy nắp , định ngày mai mang chỗ gần công ty vứt, tránh để cô phát hiện.
Tới tối, càng nghĩ càng thấy bất an. Không lẽ cô bỏ thuốc độc định cùng chết?
ngờ đêm đó thấy Vương Lôi vẫn khỏe mạnh bước ngoài, lần trong thịt kho độc.
Tôi thấy dắt một cô gái khác — lần .
Hà Thúy Phương bên cạnh, dáng vẻ thấp hèn, khom giúp cô gái mang giày, rót trà, lấy nước.
Cô gái còn nhếch môi giễu cợt:
“Chưa từng thấy ai làm vợ mà nhục như cô!”
Rồi đưa tay sơn móng đỏ lên quàng lấy cái cổ ngắn ngủn của Vương Lôi:
“Anh Vương đúng là bản lĩnh thật đấy!”
Vương Lôi hề hề:
“Đó là đương nhiên. Tí nữa làm chuyện đó, để con đàn bà thối xem!”
“Con khốn, còn , đực như tượng canh cổng làm gì? Chướng mắt quá!”