Bánh Bao Máu - Chương 1
01
Tôi tim đập thình thịch, vội níu tay Cố Minh, rấm rứt:
“Chồng ơi, kết hôn năm năm mà vẫn con, … định bỏ em ?”
Cố Minh sững sờ: “Em gì ? Làm bỏ em , hơn nữa chúng chẳng đang—”
Tôi vội bịt miệng , giả vờ ngượng ngùng: “Thôi đừng nữa, chuyện nhà đừng để lộ ngoài, về nhà !”
Bà mẹ chồng của Hà Thúy Phương bên cạnh lập tức mỉa mai:
“Lại một con gà mái biết đẻ!”
“Chắc kiếp tạo nghiệt nên giờ tuyệt tự tuyệt tôn!”
Nói xong còn liếc Hà Thúy Phương một cái, ánh mắt đầy khinh miệt.
Hà Thúy Phương thu ánh đang dán lên bụng , cúi đầu, vẻ đang cố nhịn điều gì đó. Tôi để ý thấy hộp bưu phẩm trong tay cô bóp đến biến dạng.
Cố Minh định lên tiếng bênh : “Bác thế là đúng, vợ cháu rõ ràng là— Ưm…”
Tôi sợ lỡ lời, vội bịt miệng lần nữa, đồng thời sức nháy mắt hiệu, nhưng mãi vẫn hiểu ý.
Lúc ánh mắt của Hà Thúy Phương hướng về phía chúng , khiến lạnh toát cả .
May mà thang máy kêu “Tầng 17 đến nơi!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, kéo Cố Minh chạy như bay về nhà.
Vừa đóng cửa, Cố Minh đã càu nhàu: “Sao em mặt mọi ? Bác sĩ rõ ràng em mang thai long phụng mà! Với bà già mắng em như thế, để phản bác ?”
Tôi xòa, rót ly nước đưa cho , định dỗ dịu .
Anh vội vàng nhận lấy, giọng điệu dỗi: “Từ giờ em cần làm gì hết, đừng đưa nước nữa, tự uống !”
Tôi lòng nũng nịu: “Anh , biết câu ‘chuyện làm kín thì thành, sớm thì hỏng’ ? Trước khi em định thai kỳ, chuyện đừng với ai hết, ngay cả ba mẹ cũng , nhỡ làm bé con sợ mà chạy mất thì ?”
Cố Minh tán thành: “Xí xí xí, bậy! Anh biết , em mê tín thật đấy! Em cho , sắp nghẹn chết . Anh còn mua cả đống kẹo mừng định chia cho hàng xóm nữa cơ!”
Nghe đến đây lập tức hét lên: “Không !”
Tôi nhớ rõ, kiếp khi phát hiện mang thai, Cố Minh liền tổ chức tiệc ăn mừng cho cả khu, hân hoan khoe tin vui, còn mời cả ba mẹ đến ở cùng để chăm sóc .
Từ lúc , Hà Thúy Phương bắt đầu chằm chằm bụng .
lúc đó mải vui mừng, để ý ánh mắt đố kỵ , cũng chú ý những vết bầm tím thỉnh thoảng xuất hiện cô .
Tôi còn nhớ lần Cố Minh xuống buộc dây giày cho ở ngoài cổng, Hà Thúy Phương ngang qua, giọng âm u:
“Chồng chị thật đấy… Cũng thôi, chị biết đẻ mà.”
Lúc đó thấy chút khó chịu, nhưng cũng chẳng để tâm.
Tôi biết, chính từ lúc , cô bắt đầu hận .
Hận gia đình êm ấm.
Hận mang thai.
Ngay cả mấy viên kẹo mừng mà chúng gửi sang nhà cô , cũng trở thành sự sỉ nhục trong mắt cô .
thứ thực sự khiến cô xuống tay… là chuyện đó.
Khi cái thai bắt đầu lộ rõ, biết ai đã dán khắp khu thông báo tố Hà Thúy Phương là “con gà mái biết đẻ”.
Hôm ban quản lý xóa sạch, nhưng tin đồn thì đã lan rộng.
Tôi vì thương cảm nên làm mấy cái cupcake mang sang an ủi cô .
Ai ngờ mở cửa, thấy mặt cô đầy máu, chồng và mẹ chồng đang đánh đập cô .
Tôi hét lớn: “Không đánh ! Còn nữa là báo công an bây giờ!”
Hà Thúy Phương chỉ lạnh lùng đẩy ngoài: “Không cần chị lo!”
Rồi rầm – đóng cửa mặt .
Tôi chỉ thấy cô vô ơn, rõ ràng bụng mà còn hắt hủi, nên quyết định xen nữa.
Ai ngờ đến chiều, cô mang cho một đĩa thịt kho, là để cảm ơn.
Tôi mang thai nên cũng ăn đồ nhiều dầu mỡ, nhưng thấy ánh mắt cô chằm chằm, vẫn khách sáo ăn một miếng.
Rồi lập tức cảm thấy miệng và cổ họng bỏng rát, khó thở…
Tôi ch.t trong đau đớn.
Và đến tận phút cuối cùng mới hiểu, lòng của , trong mắt cô chỉ là khoe khoang và khinh thường.
Cô cho rằng đến xem trò của cô , nên nổi /ên gi.t .
Nghĩ đến đây, nghiêm túc Cố Minh: “Chúng bán nhà !”
02
Nghe xong, Cố Minh lập tức bật dậy khỏi ghế sofa:
“Dạo gần đây nhà đất tụt giá tới ba mươi phần trăm , em còn đòi bán cái gì nữa chứ!”
“Giờ bán thì tiền lời chẳng những mà còn bù thêm cả lãi đấy!”
Tôi đưa tay che mặt, gì, mãi một lúc mới bật nghẹn ngào :
“Anh tin thì tùy, nhưng em mơ thấy nếu còn tiếp tục sống ở đây, em và con đều sẽ gặp chuyện. Bây giờ ngày nào em cũng nơm nớp lo sợ, đến ngủ còn yên.”
“Vả , hai năm em đã bảo là bán nhà , còn cao giá thì bán. Em đã , qua vài năm kiểu gì cũng tụt, tin. Bây giờ thấy , thật sự mất tới ba mươi vạn . Bán lúc , vài năm nữa khi còn mua căn rộng hơn, biết còn lời!”
Nghe , Cố Minh trầm mặc lên tiếng, biết đang suy nghĩ điều gì.
Tôi cúi đầu, kéo góc áo :
“Em đang mang thai long phụng đấy, căn hộ bên trong chỉ hơn bảy chục mét vuông, làm đủ chỗ cho bốn ở? Nhân lúc thị trường đang xuống, bán , cầm tiền trong tay, đổi nhà rộng hơn, ?”
Người từng nhất quyết đồng ý giờ dáng vẻ của mà dịu giọng:
“Nếu em nhất định đổi thì cũng thôi, nhưng bây giờ nhà đất khó bán lắm, bán cũng thể trong một sớm một chiều.”
Anh xoa đầu , thở dài một thật sâu:
“Em bây giờ thai nên nghĩ ngợi linh tinh. mà em đúng, ông trời đã ban cho chúng hai đứa con, thì – làm ba – cũng nên cố gắng đổi cho mẹ con em căn nhà lớn hơn chứ!”
“Mai sẽ trung tâm môi giới, đăng bán căn .”
Tối hôm đó, Cố Minh ôm say ngủ. Còn thì trằn trọc cả đêm.
Quá khứ như thước phim tua chậm hiện lên từng cảnh, đang cố nghĩ cách thoát khỏi thế cờ .
Bởi vì ở sáng, còn cô ở trong tối. Tôi biết lúc nào cô sẽ tay hại .
Huống hồ bây giờ nhà khó bán, cho dù chuyển cũng thể dọn ngay, vẫn làm hàng xóm với cô thêm một thời gian.
Nếu thuê nhà ngoài, mỗi tháng tốn thêm hai, ba ngàn, cộng với tiền vay mua nhà, vay xe, phí quản lý, tiền điện nước là hơn mười ngàn, với Cố Minh coi như hết sạch tiền lương.
Tương lai sinh con còn cần một khoản lớn nữa. Cố Minh đồng ý bán nhà lần đã là điều dám ngờ tới.
Muốn đồng ý nhà mà vẫn thuê thêm, chi thêm mấy ngàn mỗi tháng… gần như là chuyện tưởng.
Nếu thật đã trọng sinh, chắc chắn sẽ sốt sắng đưa khám bác sĩ. Anh xưa nay vốn tin ma quỷ chuyện tâm linh.
Tôi thở dài một . Hiện giờ chỉ còn cách tìm thời cơ ép giá để bán căn nhà khi lộ bụng, mà làm cho Hà Thúy Phương sinh nghi.
Hoặc là… tìm kẻ đã tung tin đồn vu oan cho cô .
Bỗng nhớ đến bức tượng Phật mà kiếp từng thấy trong nhà Hà Thúy Phương.
Nghĩ đến đó, trong lòng đã hình thành một kế hoạch đại khái.
Sáng hôm , xin nghỉ phép, hẹn một đạo sĩ trong thành phố tới nhà làm lễ.
Để gây chú ý, cố tình dẫn đạo sĩ một vòng quanh khu chung cư, giả vờ xem phong thủy.
Quả nhiên đụng Hà Thúy Phương, cô tròn mắt đầy kinh ngạc, mở miệng đã mang giọng châm chọc:
“Tưởng mấy học đại học thì tin mấy chuyện cơ mà? Sao, định mời đạo sĩ làm phép thật ?”
Nói cô ánh mắt sáng lên như đang chờ xem kịch:
“Trong nhà xảy chuyện gì khó khăn ?”
Ra cái vẻ hận thể thấy xui xẻo ngay tức khắc.
Thấy cô đã mắc câu, bèn giả vờ đau khổ, rơi một giọt nước mắt:
“Hết cách … mẹ chồng bảo nếu năm nay còn thai thì sẽ bắt Cố Minh ly hôn với .”
“Hôm qua khám, bác sĩ tử cung hẹp, khó thụ thai, đến thuốc còn kê cho . Tôi đành thử mấy cách khác thôi…”
Nghe , ánh mắt cô bỗng dịu , giữ tay cho .
“Hôm đó thấy chồng cô đối xử với cô mà. Mẹ chồng cô mà đối xử như thế, bênh cô ?”
Tôi hừ lạnh một tiếng, vẻ thất vọng:
“Anh chỉ làm bộ mặt ngoài thôi. Anh là con cưng của mẹ, chuyện gì cũng lời bà .”
Tôi kéo tay áo lên, để lộ vết bầm do lần khám thai để :
“Nói thật với cô, mấy năm nay vì con mà chích bao nhiêu mũi, làm bao nhiêu xét nghiệm, chịu đủ !”
“Có lần còn cãi với chồng. Tôi hỏi kiểm tra, biết vấn đề là từ ? Anh tức quá còn đánh đấy!”
Nghe đến đây, Hà Thúy Phương tròn mắt:
“Chồng cô cũng đánh cô á?”
Tôi hạ giọng thì thầm:
“Cô đừng ngoài nhé, mất mặt lắm!”
“Tôi đưa thầy về làm lễ đây, hôm khác chuyện tiếp nha!”
Tôi rời , khóe miệng khẽ nhếch.
Muốn làm một ngừng ghen tỵ với , cách nhất là tỏ yếu thế, khiến họ cảm thấy chẳng hơn gì họ, thậm chí còn thảm hơn.
Tốt nhất là để họ nắm giữ vài cái bí mật nhỏ, khi đó họ mới cảm thấy bạn là vô hại.